Chương 068: Đạt thành giao dịch.
Những lời của Giản Phàm nói nghe không giống nói dối lắm, cứ tạm đặt giả thiết những lời đó là thật thì trong này có nguy hiểm nhất định, Tương Cửu Đỉnh trầm ngâm chốc lát, vẫn rất chân thành nói:” Giản Phàm, cám ơn cậu đã nói thẳng, vậy đi, cho dù nó có nghìn vạn thiếu xót, dù nó không đáng một xu, tôi vẫn bỏ ra 5 vạn để muả. Vên tâm, có vấn đề tôi cũng không tỉnh sổ, coi như là một vụ đầu tư hỏng đi. Ngoài rằ, tôi muốn kém một điều kiện nhỏ.”
“ Đừng đừng, giám đốc Tương, anh chớ đặt bẫy trói tôi như chồn hoang, tôi khóc không kịp. Chúng ta chuyện nào ra chuyện nấy đi, anh muốn có cách chế biến thứ bán thành phẩm này, tôi nói cho anh, không cần bày chuyện phức tạp, nó không đáng tiền. Nếu anh tới quán nhà tôi ăn, tôi chém anh vài trăm đồng không hổ thẹn gì, nhưng mà lấy của anh 5 vạn thì tôi không dám. “ Giản Phàm rối rít xuả tắy, như trẻ con không dám cầm số tiền lớn:
“ Cậu phải nghe điều kiện của tôi đã chứ, đợi chút nhé.”
Tương Cửu Đỉnh lấy điện thoại ra gọi, lát sau giám đốc Trương bê một cái valy kim loại dài đi vào, dọn dẹp bàn, đặt valy trước mặt Giản Phàm, hộp vừa mở rằ, Giản Phàm vừa nhìn một cái tức thì đứng bật dậy, mắn không kìm được yêu thích.
Dao, là những con dao sáng loáng.
Dao hoa quả bảy tấc, dao xẻ thịt mười hai tấc, dao chặt xương sống dày, dao phay thải mỏng! Trên dưới tận ba tầng, đếm sơ quả tới bốn mấy con dao đủ loại, Giản Phàm cầm lấy một con dao phay, hơi nhẹ, nhẹ hơn của La Oa nhiều, nhưng chế tác kỳ công, thân dao có thể dùng làm kính.
Nữ nhân thích đẹp, còn đầu bếp thì thích dao, những con dao này trong mắt Giản Phàm, không khác gì những món trang sức đính kim cương, tức thì làm mắt y đỏ lên.
“ Ha ha ha, hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm tặng an hùng, còn dao phay thì tặng đầu bếp, Giản Phàm, thích chứ! Tặng cậu đấy.” Tương Cửu Đỉnh nhìn một cái cao hứng ngay, biết mình gãi đúng chỗ ngứa rồi, không phải hắn nghĩ rằ, mà là thư ký Hà tìm hiểu từ Hương Hương, cho nên mới có thể ra sát chiêu này:
“ Cái này ... Giám đốc Tương, tôi sao dám nhận? “ Giản Phàm liếm môi khô khốc, lần đầu tiên phải đấu tranh tư tưởng vất vả, món quà này lớn quá y không dám nhận, ở điểm này cha mẹ y giáo dục rất thành công, nhưng đều là con dao tốt, từ bé y luôn mơ ước có được một bộ dao như thế này, nếu không nhận chẳng biết bao giờ mình mới mua nổi, e là cả đời khó chạm vào:
“ Giản Phàm, tôi chưa nói hết mà, tặng cậu dao, không phải để chơi, mà tôi mời cậu ở đây vài ngày, chúng ta giao hẹn là một tuần. Mỗi này làm một bữa cơm, bảy món canh, nhưng không được lặp lại, cậu làm được không?” Tương Cửu Đỉnh khích tướng:
“ Chậc ... Vậy tôi phải làm cơm cho ai ăn đây?” Giản Phàm thấy điều kiện này có thể chấp nhận, đối phương hẳn muốn mình làm cơm cho lãnh đạo gì đó:
: Đừng hiểu lầm, là tôi nói chưa rõ, cho cậu một cơ hội thể hiện tình cảm, cậu làm cơm cho cô Lưu Hương Thuần, còn tôi và giám đốc Trương chỉ ăn ké ... Ha ha ha, đây là chút lòng riêng của tôi, nói thật, tôi còn muốn mời cha mẹ tôi đến, để họ được thử hương vị thôn quê, cũng để làm tròn chữ hiếu của tôi. Cậu yên tâm, chúng tôi chuẩn bị cho cậu gian bếp riêng, không sợ lộ bí mật, cần gì nói cho giám đốc Trương. Sao, cho tôi toại nguyện một lần chứ?” Tương Cửu Đỉnh uyển chuyển đưa ra một lời mời thịnh tình, cười như gió xuân, mắt như hoa đào, thêm vào lý do đường đường chính chính, khó từ chối:
“ Được!” Giản Phàm sảng khoái gật đầu: “ Nhưng làm không ngon, đừng trách tôi.”
Tương Cửu Đỉnh hào sảng phất tắy:” Sao có thể, giám đốc Trương.”
Trương Khải cười đặt hai cái thẻ chuẩn bị sẵn trước mặt Giản Phàm: “ Anh Giản, đây là thẻ V.I.P của khách sạn chúng tôi, hoan nghênh bất kỳ lúc nào, còn một thẻ là tiền chuyển nhượng, mã số là sáu số sau thẻ, xin anh nhận lấy.”
Nhìn dao, nhìn thẻ, trong túi thì đúng là túng thiếu, Giản Phàm đồng ý:” Được, tôi cung kính không bằng tuân lệnh, anh nhất định muốn, tôi thu tiền đã, nhưng nói trước, các anh thử đã, dù sao tôi ở đây một tuần, không hài lòng, có thể lấy tiền về, tôi cần tiền, nhưng số tiền này nhận có chút ngại ngùng.”
“ yên cái tâm đi, có lời này là tôi phục rồi, tôi bỏ tiền ra kết giao được người bạn như thế rất đáng ... Nào, đi thôi, tôi làm lỡ không ít thời gian của cậu rồi ... Ha ha ha, đừng để cô Lưu trách tôi.”
Chút đề tài ái muội luôn dễ dàng khiến nam nhân thân thiết hơn, cả ba cùng cười.
Khi Giản Phàm về tới phòng 1011 thì Hương Hương đã đợi lâu rồi, thấy y sách cả một cái va ly lớn về, líu lưỡi nhảy từ trên giường xuống, điệu bộ như con chó nhỏ chạy vòng quảnh Giản Phàm: “ Oa, anh bán thân kiếm được nhiều tiền thế à?”
“ Hừ, đồ tham tiền. “ Giản Phàm trừng mắt ném valy lên giường:
Hương Hương nóng vội mở va ly rằ, nhín một cái rầu rĩ thất vọng:” Giám đốc Tương thật hẹp hòi, tốn công mời anh từ xâ tới lại tặng vài cái dao thôi à?”
“ Không chỉ dao, còn có cái này. “ Giản Phàm móc túi ném ra hai cái thẻ rồi kể đầu đuôi:
Hương Hương nghe thấy tiền và thẻ miễn phí, nhanh như cắt lấy luôn: “ Tịch thu, số tiền này do em chi phối, dù sao chúng ta cũng có chỗ ăn miễn phí rồi.”
“ Khoan, nghe anh nói đã, số tiền này anh nhận có chút không yên tâm.” Giản Phàm ngăn lại, lòng y còn có nghi vấn:” Phương pháp đó không đáng tiền, chi phí cao, tốn thời gian công sức, anh còn chưa rõ họ lấy làm gì.”
Hương Hương thì chẳng bận tâm:” Anh quản nhiều thế làm gì? Anh ta muốn mua mà, có phải anh lừa họ đâu, yên tâm đi, đám người đó thừa tiền đốt, một món đồ trang trí trong khách sạn cũng vài vạn, với chúng ta là to chứ với họ chẳng là gì đâu.”
“ Vậy cất trước đi, nếu họ không hài lòng thì trả lại, anh gọi điện cho mẹ anh đã. “ Giản Phàm vừa hứng phấn lại có chút chột dạ, xẻo dăm ba trăm thì mừng thầm, kiếm dăm ba vạn thì không ngủ được, lớn thế này mà lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như thế.
“ Đừng gọi.” Hương Hương lao tới giữ tấy Giản Phàm, cắn môi ái muội nói:” Em vừa gọi rồi, xin phép cho anh rồi, nói với mẹ anh là để anh ở đây vài ngày, làm cơm cho em.”
“ Hì hì, cũng được, mẹ anh khỏi tra khảo chuyện thi cử. Này, em nói đi, bọn họ thì thầm vào tai em cái gì, có phải muốn anh làm ở đây vài ngày, thử tấy nghề, sau đó đưa ra lời mời anh ở lại làm việc? “ Hiện giờ Giản Phàm chỉ có thể nghĩ ra khả năng này, nếu dựa vào tấy nghề kiếm tiền, làm việc ở khách sạn 4 sao hiển nhiên là hơn quán nhỏ, có khi thu nhập một mình mình bằng cả quán:
“ Đúng thế! Nếu anh thực sự tới đây làm, lương tháng sẽ không thấp hơn em, nghe nói bếp trưởng ở đây một tháng kiếm sáu bảy nghìn đấy, nếu thế hai chúng ta chỉ cần 5 năm là mua được nhà rồi.” Hương Hương không khỏi mơ ước:
“ Nghe cũng không tệ, vậy thì thử xem.” Giản Phàm hời hợt đáp, cô nam quả nữ trong phòng, lại có rượu vào bụng, lòng sớm ngứa ngáy rồi, tấy lẳng lặng vén chiếc váy trắng tinh của nàng, thuận theo chân ngọc mò lên trên:
“ Làm gì vậy, đáng ghét. “ Hương Hương kéo tấy Giản Phàm rằ:
Đáng tiếc kháng cự của cô không ích gì, con ong đã quá tỏ đường đi lối về, thân thể Hương Hương có bao chỗ mẫn cảm, Giản Phàm đều biết, biết mấy năm rồi. Chẳng mấy chốc Giản Phàm đã khiến Hương Hương không ngừng thở hổn hển, người uốn éo trên giường như rắn, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái mơ màng, Giản Phàm cười gian: “ Ban ngày anh phục vụ em, buổi tối em phục vụ anh, không thể để anh làm cơm miễn phí được, ha ha ...”
“ Đi tắm đã, hôi chết! “ Hương Hương hai chân khép chặt, mắt lim dim kháng cự lần cuối:
“ Vậy thì cùng đi! “ Giản Phàm bế xốc thân hình nhỏ nhắn của Hương Hương lên đi vào phòng tắm, trong tiếng nước chảy rào rào, tiếng cười đùa, tiếng hét, không lâu sau chuyển thành tiếng rên rỉ tràn ngập căn phòng.
Xem ra vụ làm ăn phục vụ lẫn nhau đã đạt thành rồi.