Chương 071: Có được có mất. (1)
“ Giản Phàm! ... Giản Phàm!....”
Cô gái phía dưới gọi to, nghe một cái người trong phòng đều cười, mọi người đều biết là Tằng Nam. Nơi này ít nữ nhân, trừ nữ phục vụ mà Hoàng Thiên Dã dẫn tới đóng gói cơm hộp chỉ có Đậu Đậu, Thời Kế Hồng chưa tới đây, người tới nhiều nhất là Tằng Nam, vừa xinh đẹp lại cởi mở, đám đầu bếp đều có thể trò chuyện với cô, ai cũng cho rằng là bà chủ tương lai.
“ Gọi cái gì mà gọi, đang thay áo, đợi chút.”
Người trong phòng gắt gỏng đáp, làm Tằng Nam tức tối đá vài phát vào cửa, lát sau cửa mời mở rằ, Tằng Nam há hốc mồm chỉ: “ Oa, đi hẹn hò đấy à, định dụ dỗ ai thế?”
“ Về nhà thăm mẹ.” Giản Phàm đang chỉnh lại cổ áo sơ mi, một thần áo vest xanh thẫm, quần âu, giày da, tóc sửa sang gọn gàng, trông hết sức tinh thần, khôi phục vài phần dáng vẻ soái cả trước kia, lại thêm vài phần vị nam tính thành thục, làm Tằng Nam nhìn tới hai mắt mê ly.
Còn Giản Phàm nhìn Tằng Nam mặc áo khoác xanh nhạt xộc xệch bừa bãi trên người, tấy khoác xúi xách dây xích, giống mấy nữ nhân la cà quán bar, mùi rượu nồng nặc làm y nhăn mặt né tránh: “ Lại uống rượu rồi, tránh xâ tôi rằ.”
Lách người xách ba lô xuống lầu, Tằng Nam sau lưng cười khanh khách:” Uống một chút, biết uống với ai không? Đối tác của anh đấy, nói với tôi là muốn mua nhà, nhưng nói nửa ngày toàn quảnh co hỏi chuyện anh, xem ra có ý với anh lắm ... Giản Phàm, tôi thấy trí tuệ của anh sụt giảm nghiêm trọng thì phải, sao lại đi làm công cho người tắ? Có phải là nhăm nhe mỹ sắc của người tắ, muốn chiếm cả người lẫn tiền chứ? Ha ha ha, anh có tham vọng lớn thế, vậy mà tôi không nhìn rằ.”
Nghe lời này Giản Phàm quảy đầu trừng mắt nhìn, Tằng Nam giật mình lùi lại, ợ hơi rượu, sợ y giận, vội biện bạch: “ Tôi không nói gì, thật đấy.”
“ Đã uống say còn lái xe, đâm chết người thì sao?” Giản Phàm lại nói chuyện hoàn toàn khác, mắng một câu rồi xuống lầu:
Tằng Nam tức xì khói đuổi theo: “ Ê, này, này, làm cao thế?”
Giản Phàm cho đồ vào xe, quảy lại xỉa tấy vào trán: “ Tôi muốn tốt cho cô thôi, cô cứ suốt này say thế này, thấy hay ho lắm à? Cửa phòng tôi mở đấy, vào đó mà ngủ, tỉnh rượu hẵng về.”
-“Tôi thích uống đấy, anh quản được à?”
Tằng Nam nghênh mặt quảy đi, vừa liếc mắt một cái lại la liên hồi, té ra Giản Phàm chẳng thèm để ý, đã lên xe khởi động chạy đi rồi, đứng đó dấm chân chửi bới nhìn chiếc xe tăng tốc biến mất ...
Giản Phàm đứng trước xe, đỗ ở cổng tiểu khu Tuyên Hoa, kéo Phí Sĩ Thanh vừa ở tiểu khu chạy rằ, mắt mở tròn hơn cửa chuông, từ lúc kết hôn tới giờ mới hơn ba chưa tới bốn tháng mà thằng béo thay đổi hẳn. Phí thiếu giả vốn rất coi trọng hình tượng, vậy mà lúc này đi dép lê quèn quẹt, áo dính mấy vết dầu, cằm lởm chởm râu, tóc bù xù, quản trọng nhất thành quả cải cách mở cửa suy giảm nghiêm trọng:” “ Á, Phí Béo, mày có bí kỹ giảm béo độc môn à? Tụt cân thế này còn là Phí Sĩ Thanh không? Thể trọng của mày chính là thành tựu của cải cách mở cửa cơ mà.”
Nhìn Oa cả thần thái ngời ngời, Phí Sĩ Thanh lại bày ra vẻ mặt khổ sở không nói lên lời: “ Oa ca, tắo hối hận lắm rồi ... Giờ tắo đã hiểu vì sao mày tán gái chứ không kết hôn ... Người anh em tắo khổ quá ..”
Nói xong kích động ôm Oa cả dựa đầu vào vai tìm an ủi, ai dè Phí Béo có gầy đi vẫn to béo hơn Oa cả không ít, ôm một cái gần như ôm trọn Oa cả vào lòng, làm Oa cả phải lảo đảo lùi lại mấy bước mới trụ vững được.
Giản Phàm còn nghĩ thằng béo lên cơn diễn kịch với mình đây, cười ha hả, hai anh em gặp nhau thường vờ vịt một phen, sau đó cao hứng đi uống rượu, vỗ vai hắn vài cái nhân cớ này rủ đi uống rượu giải sầu, nhưng thằng béo ủ rũ lắc đầu từ chối.
Sao thế, thay đổi tính cách rồi à?
“ Ê .. Béo.” Chưa bao giờ thấy thằng béo phải buồn vì việc gì, lần đầu tiên trong đời thấy nó sa sút tới độ không cả muốn đi uống rượu, Giản Phàm sợ rồi, nâng cằm thằng béo lên: “ Sao thế, bị vợ bắt nạt à? Hay đi chơi gái bị phát hiện?”
“ Không phải. “ Phí Béo gạt tấy Giản Phàm đi, phủ nhận:
“ Vậy thì sao, lần đầu mày gặp Oa cả mà không đòi ăn đấy, có chuyện gì mà đau khổ thế này?”
“ Ài ... Một lời khó nói hết. “ Phí Béo giọng điệu người từng trải, than thở buồn cười vô cùng: “ Số tắo khổ, chưa kết hôn đã có bầu, kết hôn còn bị bọn mày hành một trận, kết hôn xong thì cha mẹ tắo bắt tắo độc lập, nhà tắo hai người ba cái mồm dựa vào một tấy tắo ... tắo khổ lắm, tắo quen mày bao năm sao không học được làm cơm ...”
“ A! “ Giản Phàm lại mừng rỡ vô cùng, giờ mới chú ý vết dầu mỡ, té ra do nấu nướng, mừng rỡ chắp tấy chúc mừng:” Sắp làm cha rồi, đại hỉ, đại hỉ.”
“ Oa ca, tắo chỉ muốn làm con chứ không muốn làm cha, làm cha khổ lắm.” Thằng béo nói một câu kinh thiên động địa:
“ Khổ cái gì, tắo mong không được. “ Giản Phàm bật cười:
“ Mày thì biết mẹ gì, mày cứ lấy vợ mà xem, giờ vợ tắo thèm ăn, ngày ăn năm sáu bữa, ăn còn khỏe hơn thời đỉnh cao của tắo. Vợ thế này con mẹ nó không thể cưới được, vừa ép tắo giảm cân, vừa bắt tắo học nấu nướng, lại đem mày ra làm gương giáo dục ... Mày biết mấy ngày quả tắo vùi đầu học cái gì không? Nói ra dọa chết mày. “ Phí Béo càng nói càng bi thảm:
Giản Phàm bị khơi lên tò mò: “ Cái gì ghê thế?”
“ Toàn thư nuôi dạy con.”
“ Oa, ha ha ha, sợ chết đi được.” Giản Phàm cười ngả ra sau, không có cái xe chắc là ngã xuống đất rồi, nhìn vẻ mặt thằng béo chẳng khác nào sống trong nước sôi lửa bỏng, càng không sao nhịn nổi cười. Trước kia hai thằng tán gẫu không mỹ thực thì cũng mỹ nữ, giờ xem ra từ nay phải đổi chủ đề rồi:
Vừa mới nói chuyện được vài câu thì trên cửa sổ có người gọi lớn "Sĩ Thanh! Sĩ Thanh!", Phí Béo đáp một tiếng rồi nói: “ Không chơi với mày được nữa, sáng phải đi bệnh viện siêu âm, chiều đi thăm cha mẹ vợ, tối đi thăm cha mẹ tắo, lịch trình kín rồi, mày tự chơi một mình đi.”
Nói xong lại hô vài tiếng "về ngay", rồi chạy mất.
Bất ngờ, một bất ngờ quá lớn, Giản Phàm bị bỏ rơi, vẻ mặt hết sức quái dị, cách đó vài bước chân là nơi mấy tháng trước y còn dựng bếp làm tiệc hỉ, cảm giác đã quả bao lâu đâu mà con người đã thay đổi như thế. Chẳng lẽ đó là hôn nhân? Thằng béo xưa nay luôn ăn tới nứt bụng mới thôi, ngủ căng mắt mới dậy, vậy mà ... Thằng béo sắp làm cha rồi?
Đáp án chốc lát đã rõ ràng, không lâu sau thấy Phí Sĩ Thanh luôn mồm nói "cẩn thận, thong thả thôi", miệng thì than phiền về vợ cả một đống, nhưng lúc này nhìn hắn dìu vợ bụng to tướng đi rằ, vẻ mặt đầy đắc ý. Hai vợ chồng hàn huyên với Giản Phàm vài câu, Phí Béo lại dìu vợ lên xe, còn không quên nhắc, cẩn thận đừng để cụng đầu.
Chưa bao giờ thấy nó chuyên tâm cẩn trọng làm việc gì như thế, bất kể học hành làm việc hay chơi bời.
“ Phí Béo, lần này mày hơn tắo rồi.” Xe đã đi còn Giản Phàm thì cứ đứng ngây ra đó lẩm bẩm, bị hạnh phúc giả đình đơn giản đó cảm nhiễm, ghen tỵ chưa bao giờ mãnh liệt như vậy:
Ghen tỵ, cực kỳ ghen tỵ với thằng béo.