Chương 072: Họa từ miệng mà rằ. (1)
“ Giản Phàm, chúng ta đi thôi, tổng giám đốc ra lệnh rồi, cậu không làm khó người làm công như tôi chứ?” Thư ký Hà tủm tỉm cười đưa tấy mời, nhìn Giản Phàm hết sức miễn cưỡng đứng dậy, chiêu này của tổng giám đốc thật tuyệt. Thực sự có vấn đề, tốt, nhà bếp khách sạn sẽ càng lên tầng cấp mới, không tìm ra vấn đề thì Giản Phàm thấp hơn một bậc, còn khó ăn nói. Thông thường chuyện này do người trong khách sạn tự làm, bản thân chế độ khá tốt, dù sao là khách sạn bốn sao mà, nhưng vấn đề là, dù có vấn đề thật cũng mắt nhắm mắt mở cho quả, lần này đưa người ngoài tới, chuyện sẽ khác.
Tiểu đầu bếp bị kéo đi làm đốc công, có trò hay để xem rồi.
Bếp chính khách sạn tọa lạc ở nơi tiếp nối giữa nhà chính và hậu viện, cách nhà chính một khoảng, một dãy cửa sổ dài, ống dẫn ga to bằng bắp tắy, có thể đồng thời cung cấp cho hơn trăm cái bếp. Còn một hàng ống thoát mùi to bằng bắp đùi, khi cùng làm việc, nào bếp lửa, nào hơi nước, nào khói rán, máy hút mùi chạy ầm ầm, đây là nơi ồn nhất khách sạn.
Tục ngữ nói, quân tử trách xâ nhà bếp, chính vì là dầu mỡ khói lửa ám vào người, thực sự là nhục tư văn.
Phải nói điều kiện vệ sinh của khách sạn Cửu Đỉnh khá cao, khi Trương Khả, thư ký Hà dẫn Giản Phàm mặc trang phục đầu bếp tới nơi, bên trong sạch sẽ! Hơn bốn chục đầu bếp, phụ bếp áo trắng mũ trắng, người sơ chế, người nấu nướng, không gian thoáng đãng, không giống ở quán nhỏ mặc cái tạp dề nửa đen nửa trắng, máy hút mùi làm rất tốt, không thấy vết ám khói trần nhà. Giữa bàn chế biến dựng tủ đựng chén bát lớn nhỏ, hơn mười mấy loại, sạch bong kin kít.
Từ nơi này đi về phía trước tới nhà chính, đi ra phía sau tới nhà ăn, khi mấy người Giản Phàm tới, kíp trưởng đưa thức ăn cũng dẫn mười mấy phục vụ áo đỏ quần xanh đứng ở cửa, trang phục của kip trưởng cũng giống thư ký Hà, một thân sườn xám đỏ, tấy cầm máy bộ dàm. Khách sạn Cửu Đỉnh gọi món quả máy, nên phục vụ, người đưa thức ăn, kíp trưởng đều đeo máy bộ đàm. Bên này vừa nhận món, trong bếp lập tức bắc nồi, làm xong là truyền tin đi, mức độ thông tin hóa rất cao.
Dù sao là khách sạn bốn sao, có chỗ khác biệt chứ.
Tổng cổng là hơn sáu chục người, thế trận này làm Giản Phàm có chút chột dạ, quảy sang nhìn thư ký Hà, mỹ nhân nhoẻn miệng cười cổ vũ.
Trương Khả chính là người đứng đầu tất cả những người này, vỗ tấy nói:” Mọi người, mọi người, chiếm dụng thời gian của mọi người một chút, đây là đầu bếp Giản do tổng giám đốc mời về, hôm nay anh ấy tới phòng ẩm thực chúng ta tìm vấn đề, bắt lỗi, tốt nhất có thẻ đề xuất ý kiến với mọi người, để sau này chúng ta làm việc tốt hơn. Mặc dù chúng ta năm nay là bộ phận sáng tạo thu nhập cao nhất, thu phong bao nhiều nhất trong các phòng ban, nhưng vấn đề chắc chắn là có, giờ mời đầu bếp Giản, mọi người hoan nghênh nào.”
Tiếng vỗ tấy lác đác tới thảm thương, trừ lãnh đạo vỗ tấy cho có lệ ra thì cơ bản không ai hoan nghênh hết, mỗi tháng kiểm tra một lần đã đành, hôm nay một thằng nhãi mặt non choẹt tới, chỉ như phụ việc rửa bát đũa trong bếp, liền có vài phần tức giận, xem thường bọn họ sao?
Một đầu bếp có tuổi kéo dài giọng hỏi vô cùng chướng tắi:” Giám đốc Trương có phải vị đầu bếp xào cải trắng không?”
“ Ha ha, trông cậu ta cũng giống cải trắng lắm.”
“ Này, tới làm cho mọi người một đĩa cải xào xem nào.”
Nhà bếp là nơi làm việc đặc thù, trừ thức ăn yêu cầu nghiêm khắc còn kỷ luật rất lỏng lẻo, thế nên cả đầu bếp, phụ bếp ngày cả rửa bát đều nối nhau cười hô hố, tiếng cười nối nhau, khiến kíp trưởng cũng cười rũ rượi, e là có vài phần cố tình trong đó làm Giản Phàm nóng rát mặt chỉ muốn quảy người bỉ đi luôn.
Trương Khải chỉ đám đông quát: “ Này Lão Cao, cười cái gì đấy, nghiêm túc chút ... không cười nữa.”
Càng nói thì càng loạn, có người tiếp tục làm việc chẳng thèm để ý nữa, thư ký Hà không nói gì cả, ở đây có vài người làm việc từ thời sáng lập Cửu Đỉnh, ngày chủ tịch cũng nhường nhịn ba phần. Hơn nữa đúng như lời Trương Khải nói, phòng ẩm thực bọn họ là bộ phận mang lại thu nhập cao nhất cho khách sạn, mỗi năm nhận thưởng, cả một số quản lý trung tầng cũng không so được với bếp trưởng, giờ một người ít tuổi như Giản Phàm tới bới móc, bọn họ không giếu cợt mới là lạ.
Trong cái nghề này có câu, ngàn quân dễ kiếm, đầu bếp khó cầu, nhất là bếp trưởng tinh thông loại món ăn nào đó, có thanh danh lớn, bọn họ đôi khi không phải là một người, mà là cả một nhóm, đi tới đâu cũng được chào đó, mở quán không lo sinh kế, còn tiếng nói hơn cả giám đốc bộ phận.
Giản Phàm mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn người cười tợn nhất, đoán chừng là người đứng đầu rồi, cái mặt như hai tảng thịt mỡ, cười tới chẳng thấy mắt đâu, trong khi mũi cực to, như cắm cây nấm giữa đống thịt mỡ, làm y chỉ muốn úp cái chảo vào mặt.
“ Đừng làm ổn nữa, đầu bếp Giản tuy nhỏ tuổi, nhưng trình độ không thấp, vấn đề của chúng tắ, bản thân không nhìn thấy, để người ngoài đề xuất ý kiến, không phải có lợi à? Đúng không? Lão Cao, anh nói đúng không?” Trương Khải cố cứu vãn tình hình, ra hiệu cho Mũi Nấm lên tiếng:
“ Được thôi, nhưng mà chỗ chúng ta ngày cả người của cục vệ sinh cũng không bới móc ra được vấn đề gì, giám đốc Trương, anh ít nhiều cũng mời chuyên giả tới mới đúng, thằng bé này ngơ ngơ ngáo ngáo không phải ở quê đến chứ? Đây là chỗ cho nó tới chơi được sao?” Họ Cao giọng điệu ngạo mạn, những người tinh thông một hệ thức ăn như ông tắ, phía dưới có đồ đệ, phụ bếp lên tới mười mầy người, hình thành một đoàn thể nhỏ, ngày cả Trương Khải cũng không nể mặt:
“ Lão Cao, chuyện này do tổng giám đốc an bài đấy, cũng phải làm hết quy trình chứ? Anh làm thế là gây khó khăn cho tôi. Vả lại đầu bếp Giản tới đây cũng là để làm quen với mọi người mà, đừng quá đáng ...” Trương Khải vừa nịnh vừa oán trách, việc công quả vài câu thành giao tình tư nhân:
Nói đến thế, thể diện của lãnh đạo trực tiếp không thể không cấp, có điều Lão Cao vẫn bực bội: “ Được, xem thì xem đi, ai bảo không cho xem.”
Giản Phàm đã mất mặt lắm rồi, Trương Khải vừa ra hiệu bắt đầu, rụt rè đi lên, thấy đám người trong bếp mặt mày bắt thiện, mắt đảo liên hồi.
Ai cũng nghĩ là Giản Phàm không còn mặt mũi nhìn ai nữa, không ngờ y lại cười rất tới, hướng về từng phía khom người chào một vòng, kể cả mấy phục vụ, rửa bát cũng chào luôn.
Không nói gì, chỉ khom người.
Bốn vị bếp trưởng thấy y khiêm tốn như vậy, người thì không thèm chấp nữa.
“ Các chú, các anh các chị.” Giản Phàm hết sức khiêm nhường:” Tôi đúng là ở quê lên, thực sự chưa bao giờ thấy khách sạn 4 sao là gì, đặc biệt chưa bao giờ vào cái bếp lớn như thế, sao biết gì mà nói, dù có vấn đề cũng không dám nói. Xin được mọi người chiếu cố.”
Người ta cũng thừa nhận mình là người nà quê thiếu hiểu biết rồi, ai làm gì được người tắ, ai nỡ làm gì, thậm chí có người cảm thấy vừa rồi châm chọc y hơi quá
Nói xong Giản Phàm quảy sang Trương Khải:” Giám đốc Trương, chuyện này thôi đi, tôi không làm được.”
“ Hả ... Ấy, đừng đừng ... “ Trương Khải sao có thể để Giản Phàm đi mà không làm gì, lúc ấy người gặp rắc rối là hắn, cuống lên:” Giản Phàm, ít ra cũng phải đề xuất ý kiến với mọi người chứ ... Mọi người, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Lần này tiếng vỗ tấy nhiệt liệt hơn vài phần, sắc mặt giám đốc Trương rõ ràng khó coi rồi, mình không nể mặt, mấy vị bếp trưởng không ai làm gì được, chứ mình là cái gì.
Giản Phàm vẫn rất miễn cưỡng:” Tôi nói thật sao, nói gì bây giờ, thôi cứ đi thôi, ai cũng biết rồi.”
“ Vậy tham quản một vòng cũng được mà.” Thư ký Hà cũng hết khuyên nhủ:
Trương Khải không cười nữa, lấy thái độ làm việc công rằ: “ Lão Cao, anh thấy thế nào?”
“ Không sao! Ha ha ha, đứa bé này thú vị lắm. “ Lão Cao cười ha hả, tình hình như thế không cần ỷ lớn bắt nạt bé làm gì: