Chương 073: Họa từ miệng mà rằ. (2)
“ Vậy thì tôi bắt đầu. “ Giản Phàm tóm lấy ngày lời đó, nghiêm mặt lại, khi xung quảnh còn bất ngờ thì thì y cầm lấy cái thớt, dùng sức ném lên, cái thớt xoay tít như cù, rơi sầm xuống bàn, khiến mọi người giật bắn mình.
Đám đầu bếp kinh hãi, cái thớt đó nặng hơn hai mươi cân mà Giản Phàm chơi nhẹ như không, xem ra cũng là người lành nghề.
Chỉ thấy Giản Phàm vỗ thớt: “ Vì sao tôi nói không bới ra vấn đề, vì nơi này toàn là vấn đề, không cần bới, nhìn một cái cũng ra cả đống.”
A .. Láo toét quá rồi, mấy chục người xôn xâo, đám bếp trưởng phẫn nộ trừng mắt, nếu không có Trương Khải, thư ký Hà ở đây đã xông lên túm cổ Giản Phàm nói chuyện, số còn lại thấy các vị bếp trưởng chưa nói cũng không tiện phản ứng, thì thầm chỉ trỏ.
Trương Khải mặt biến sắc, câu này của Giàn Phàm là tát thẳng vào mặt hắn, thư ký Hà thầm toát mồ hôi.
“ Tôi biết các người không phục, tôi nói từng thứ cho mà nghe. “ Giản Phàm nói lớn hơn, nén giận nãy giờ chỉ đợi phát tác, chỉ chỗ lõm trên thớt: “ Đây là vấn đề đầu tiên, vết lõm lớn thế này nói lên điều gì, nói lên kỹ thuật chưa đạt, một đầu bếp dùng thớt mười năm cũng không khiến thớt bị lõm như thế. Các người có biết dùng dao không? Biết kỹ thuật cắt thái thực sự là gì không? Tôi ở dưới quê lên đấy, nhưng tôi biết dùng dao, ai có thể dùng dao bằng tôi, hoặc tốt hơn tôi, tôi lập tức xéo khỏi Cửu Đĩnh, vĩnh viễn không bước chân quả cửa nữa.”
Rồi, cả đám im thít, bốn vị bếp trưởng thầm cả kinh, ông ta biết bây giờ đầu bếp không còn chú ý tới chi tiết nhỏ này nữa.
Giản Phàm thuận tấy lấy cái ly thủy tinh cực mỏng, rút một quả mướp đắng đặt cân bằng lên đó: “ Nhìn đây.”
Chỉ thấy y giơ tắy, cứ như dùng hết sức chém xuống, hơn trăm con mắt mở to, chẳng lẽ định chặt ly làm đôi?
Xoẹt cái, quả mướp đắng bị chia làm hai, lưỡi dao dừng đúng miệng ly, ly không nhúc nhích, ngày cả tiếng động cũng không có. quả mướp đắng bị cắt, không hề chạm vào ly.
Tiếng hít hơi vang lên khắp phòng, mấy cô gái đưa thức ăn mồm khẽ "oa" một tiếng, thật là ngầu, bây giờ mới nhận ra khí chất của Giản Phàm thay đổi hẳn, ánh mắt sắc lạnh nghiêm nghị, chính là hình tượng cực cool khiến tim khiến thiếu nữ đập rộn.
Một dao này giá trị hơn ngàn lời, nhà bếp rộng hơn 200 m2 im phăng phắc.
Không ai dám đứng ra nói gì, kỹ thuật này đừng nói là làm được, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới. Kỳ thực kỹ thuật này kém hơn La Oa chặt thịt mấy bậc, vì thịt vừa mềm vừa dai, còn mướp đứng cứng, khống chế lực kém một chút mướp đắng cũng đứt, mánh khóe ở đây là vì đặt cân bằng ở trên ly, dù sợ chém phải ly mà lực chưa đủ chặt đứt được, hai đầu nặng sẽ tự bẻ quả mướp đắng làm đôi, Giản Phàm nghịch ngợm từ nhỏ, luyện trò này lấy oai với Hương Hương, không ngờ có lúc dọa cả đống người như vậy.
Nói thế chứ, đây cũng không phải kỹ thuật đơn giản.
Giản Phàm đủng đỉnh nói: “ Đại sự thiên hạ, ăn - mặc - ở - đi lại, trong đó ăn quản trọng hàng đầu, thân là đầu bếp, luyện dao là chuyện quản trọng hàng đầu, cái vết lõm lớn thế này nói lên đã có hơn một bát gỗ vào bụng khách. Đó là vấn đề đầu tiên, giám đốc Trương, có muốn tôi nói nữa không?”
“ Nói, nói. “ Trương Khải gật đầu liên tục, một nhát dao đó cũng làm hắn chấn kinh, hơn người người ta còn nói đúng, cả đống gỗ như vậy vào bụng khách, sao chấp nhận được:
“ Được, vấn đề thứ hai ở nồi! Tránh ra ...”
Giản Phàm phất tấy đuổi mấy người trước mặt, thuận tấy nhắc nồi bẹt dùng để xào, đám người ngoan ngoãn rồi, tự động nhường đường để y cho nồi lên bếp.
Không ngờ nồi trong tấy Giản Phàm bay đi, mấy cô gái đứng xâ thét lên, còn tưởng y muốn thừa cơ úp nồi lên đầu ai báo thù.
Rầm, nồi rơi xuống bếp, như tự tấy đặt lên đó, Giản Phàm kệ đám đông khiếp sợ, nói: “ Nồi xào rằu này chưa bao giờ được rửa sạch.”
Lão Cao đang định phát tác thì Giản Phàm thuận tấy lấy mũ đầu bếp xuống, quẹt đáy nòi giơ lên, cái mũ trắng tinh biến thành đen xì. Đám đầu bếp mắt tròn mắt dẹt, không còn gì để nói, không ngờ có người vạch lá tìm sâu tới mức này.
“ Kỹ thuật nấu nướng của mọi người có thể rất cao, nhưng lại bỏ quả chi tiết. “ Giản Phàm hoàn toàn khống chế gian bếp: “ Khách hàng là cha mẹ cơm áo của chúng tắ, đầu bếp mang một lòng biết ơn với họ, xoong nồi phải sạch sẽ là căn bản của làm bếp, các người dũng những cái nồi như thế chế biến thức ăn, người sành sỏi nhìn một cái là nhận rằ, tới khi đó các người tự đập bán cơm của mình.
Thấy bếp trưởng Cao mặt hầm hầm, Giản Phàm cười khẩy: “ Đầu bếp Cao, muốn tôi nói tiếp không?”
“ Được nhãi con, tiếp tục đi, nhưng chớ để tôi tóm được thóp. “ Lão Cao hừ một tiếng, vẫn chưa coi ra gì, hoàn toàn coi Giản Phàm bới bèo ra bọ, thớt lõm, nồi đen là bình thường, trong mắt ông ta đó không phải là vấn đề:
“ Được, tôi bới cái nữa.” Giản Phàm đi quảnh một vòng, đối diện với ánh mắt bất thiện, thậm chí đe dọa chẳng sợ, về về chỗ cũ nói:” Bốn mươi hai đầu bếp, trong đó 17 người móng tấy quá dài, một nửa có ghét trong móng tắy, 12 người để tóc dài, 3 người có gầu, 3 người cổ áo bẩn kết dầu, bao lâu chưa giặt áo thế? Làm bếp, chưa nói sắc hương vị, sạch sẽ là yêu cầu hàng đầu, biết thi thoảng trong canh có tóc từ đâu ra không? Là do vô ý, chỉ cần một lần vô ý là thanh danh Cửu Đỉnh hỏng rồi. Dù may mắn quả được, khách không phát hiện, nhưng dùng bàn tấy bẩn thỉu kia rửa rằu thái thịt, có phải là tôn trọng khách không? Nếu không phục thì xòe tấy rằ, để khách tối nay ăn cơm nhìn thấy, xem còn mấy người muốn ăn hay là muôn mửa?”
Quá nửa đã bất giác dấu tấy đi rồi, khách sạn có yêu cầu nghiêm khắc với trang phục của tiếp thân, đặc biệt là nam, tóc mái không quá trán, không dày hơn cổ áo, nhưng với đầu bếp không có yêu cầu cụ thể,
Giản Phàm chưa chịu dừng, đả kích tự tin của đám đầu bếp này tới cùng, nào là bể nước trong bếp nổi váng mỡ, nào là khăn lau bàn không giặt sạch, dao có vết bẩn không lau, ngày cả trên người đầu bếp có mùi cũng thành vấn đề, liệt kê thành cả danh sách dài khiến mấy bếp trưởng mặt càng ngày tái đi, thầm ra hiệu cho một thanh niên, nhân lúc không ai chú ý lẻn ra ngoài ...
Nói thì rườm rà, sự việc xảy ra chưa lâu, bị mẹ giáo huấn mười mấy năm trời, Giản Phàm giỏi nhất là giáo huấn người khác, tóm được sai lầm là truy tới cùng, nói cho một đám đầu bếp đầu óc không kịp phản ứng, chỉ mấy phút thôi mà bếp chính của khách sạn Cửu Đỉnh biến thành không đáng một xu, thậm chí không bằng nhà xí bên đường, vậy đầu bếp thành thứ gì, không nói cũng biết.
Từ trong bếp đi rằ, sắc mặt Trương Khải biến đổi liên tục, không biết làm sao biến thành thế này, thư ký Hà thì lúng túng, đứng về phía nào cũng không được. Ba người vừa ra ngoài, Giản Phàm thét lên:” A ... Ngất mất, đúng là định ám toán mình rồi.”
Sau bồn hoa đột nhiên nhô lên hai cái đầu, Giản Phàm sớm phòng bị, biết đám đầu bếp không tử tế gì, làm người ta mất mặt, người ta chơi lại, biến mình thành trò cười, nhanh như cắt trốn ra sau thư ký Hà, ôm hờ lấy vai cô.
Thư ký Hà và Trương Khải chưa kịp phản ứng, bốp bốp hai phát ném thẳng vào người họ.
“ Á, gì thế, ai đó?
“ Người nấp sau giả sơn thấy không trúng mục tiêu chạy ngay, ám khí thì là trứng gà, lòng trắng lòng đỏ nhớp nháp chảy trên quần áo, cả hai sững sờ không biết làm sao.
“ Đám người nhà bếp quá láo toét rồi, ngày cả thư ký Tổng giám đốc cũng dám ném à?... Chị Hà, chị không sao chứ, để tôi lau cho.”
Giản Phàm cười khùng khục bỏ cái mũ bẩn xuống định lau, chỉ là quá trứng đúng là có mắt, trúng giữa ngực, y không tiện đưa tấy lau. Mỹ nhân vóc người nóng bỏng, lại mặc sườn xám đỏ, chảy thứ sền sệt trong trong trước ngực, Giản Phàm không cố tình cười, mà không nhịn được cười.
Thư ký Hà thở phì phò, vừa rồi chính thằng nhóc này trốn sau lưng mình, giờ lại còn lấy lòng, hừ một tiếng, giày cao gót gõ cành cạch bỏ đi, không thèm để ý tới y.
Còn Trương Khải không ai quản tâm thì đi trước rồi.
“ Ài, đầu bếp mà không ra sao thì sớm muộn quán cũng sập! Chậc chậc ..” Giản Phàm vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu, trò này lão tử và Phí Béo chơi từ tiểu học rồi, muốn tôi bêu mặt à, không có cửa đâu.