Chương 074: Mọi người cùng xòe bài. (2)
“ Tôi biết Nam Nam luôn liên lạc với Ngũ Thần Quảng, tôi cũng biết nó luôn nghi ngờ tôi hại cha nó. Tôi không ngại, nếu cách này có thể tìm được người, cũng là may mắn. Nói thẳng đi, chẳng lẽ cậu vẫn nghi ngờ tôi?” Lý Uy đã hoàn toàn khôi phục lại sự điềm đạm của mình, nắm tấy Tằng Nam ánh mắt trìu mến ôn nhu vỗ vỗ vai cô trấn an, chất vấn Giản Phàm:
“ Chú!.. “ Tằng Nam khẽ run lên, cô không ngờ Lý Uy biết hết:
“ Không phải tôi, mọi người đều nghi chú, cả Tằng Nam cũng nghi, bao gồm tôi. “ Giản Phàm nhìn động tác ôn nhu của Lý Uy với Tằng Nam, chợt chuyển lời: “ Giám đốc Lý, Tằng Nam đã cho tôi xem thư tình chú viết cho mẹ cô ấy rồi.”
Tằng Nam vươn tấy chụp lấy cái bát định ném, Lý Uy càng nhanh, tấy bóp khuỷu Tằng Nam một cái, bàn tấy mất lực, cái bát rơi xuống bàn.
Rất lạ, không phải ở Tằng Nam mà ở Giản Phàm, vì y không nhúc nhích, căn bản không phản ứng với động tác có thể gây hại cho mình kia, nhìn Tằng Nam ngực liên tục phập phồng muốn thoát khỏi tấy Lý Uy mà không được, vẫn tiếp tục nói những câu như dùi xuyên tim:” Tôi cứ suy ngẫm mãi tâm thái của hai người, giám đốc Lý thích vợ Tằng Quốc Vĩ, vợ người thì đẹp, chuyện này tôi không bình luận. Có điều về sau phát triển hơi ngoài dự liệu, mẹ Tằng Nam bệnh chết, cha xảy ra chuyển, giám đốc Lý đại khái chuyển tình cảm của mình từ mẹ sang con đúng không, bao năm quả không tiếc công sức tìm Tằng Quốc Vĩ, nuôi lớn Tằng Nam ... Tôi nghĩ muốn gỡ bỏ tội danh cho mình chỉ là một phần, phần khác là xuất phát từ tình cảm đã di chuyển lên Tằng Nam đúng không? Chú muốn tìm Tằng Quốc Vĩ để giúp Tằng Nam thỏa nguyện.”
“ Anh nói lăng nhăng gì thế hả? Hôm nay tới đây để ăn đòn đúng không?” Tằng Nam quát chói tắi, muốn bịt cái mồm thối tha của Giản Phàm lại:
“ Tằng Nam cô đừng trừng mắt với tôi, trừng cái gì, tôi có nghĩ giám đốc Lý là một nghi phạm hay không không quản trọng, nhưng chú ấy là người đáng để cô tôn kính. Từ điểm này mà nói, chú ấy cũng đáng để tôi tôn trọng, nếu không tôi đã không ngồi đây nói chuyện rồi. Tằng Nam, tôi biết cô không tin ai hết, không chỉ giám đốc Lý, mà còn cả Ngũ Thần Quảng và tôi, tôi không trách cô, tìm mười mấy năm không có kết quả, tính cách cô bất thường là bình thường ... Có điều nếu cứ thế này cô không nhận rằ, cô đang cô lập bản thân à? Nếu không phải gần đây gặp một người, tôi còn không muốn nhìn mặt cô nữa, cô nghĩ mình cô tìm được cha cô à?”
Mặc dù bóc trần bí mật lúng túng nhất của mỗi người, nhưng giọng nói của Giản Phàm càng lúc càng bình hòa chân thành. Lý Uy và Tằng Nam nhìn nhau, có bối rối, nhưng không thấy những lời kia khó nghe.
“ Cám ơn.” Sắc mặt Lý Uy từ tối chuyển sang sáng, từ từ buông tấy Tằng Nam rằ, có chút nhẹ người, không che dấu tình cảm của mình nữa:” Có câu tri kỷ khó tìm, hôm nay tôi tìm được một vị. Nam Nam, đừng quá để ý lời cậu ấy nói, dù cháu nghĩ thế nào, chú luôn tôn trọng cháu, ủng hộ cháu.”
“ Cám ơn.” Tằng Nam nói câu này rất nhỏ, mặt quảy sang bên không dám đối diện với Lý Uy, càng không dám nhìn Giản Phàm, không rõ câu này giành cho ai:
“ Hai người đừng trách tôi, bây giờ lùng túng còn hơn là để lúng túng cả đời, cả hai đều là người cô độc lẻ loi, sao lại thế chứ? Nếu đã cùng mục tiêu, tốt nhất là thẳng thắn cởi mở với nhau, đề phòng dấu diếm nhau thế này, chúng ta không ai đạt được mục đích ... Tằng Nam, cô nên tin chú Lý, động cơ của chú ấy là cao thượng, cô cũng cần tin tôi, vì cô không lựa chọn nào tốt hơn đâu, sau này còn giở trò sau lưng tôi là tôi mặc xác cô đấy ... Được rồi, chúng ta vào đề chính, hai người nhất định muốn biết tôi có phát hiện gì, tôi nói hết, tôi cũng mong hai người không che dấu gì tôi nữa. Trước đây chúng ta không thể coi là bạn, nhưng hôm nay ngồi xuống đây, toi mong chúng ta coi nhau là bạn, chứ không ai là quân cờ của người khác nữa. Có đồng ý không?” Giản Phàm nhìn cả hai hỏi:
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Lý Uy gật đầu, đích thân pha trà:” Mời!”
Tằng Nam nhìn Giàn Phàm gườm gườm, còn chưa hết giận, sớm biết miệng chó không mọc được ngà voi, nhưng không ngờ lại tệ thế, giờ làm cô nhìn cả hai đều thấy có chút hổ thẹn, nhưng không thể không thừa nhận, cách này là tốt nhất, cũng gật đầu.
“ Tôi có chút phát hiện, nhưng phát hiện càng nhiều càng có nghi vấn ... “ Giản Phàm đợi một lúc cho cả hai điều chỉnh lại tâm trạng, tổ chức ngôn ngữ nói:: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé, tháng 10 năm ngoái, Tằng Nam lần đầu kể với tôi chuyện xảy ra hôm đó, nói cha cô ấy rất vui vẻ đi ra ngoài gặp một người bạn, mới đầu tôi phán đoán là một người quen tìm Tằng Quốc Vĩ giám định đồ cổ. Khi đó không có bất kỳ chứng cứ nào, lý do đó miễn cưỡng chấp nhận được, cũng được tổ chuyên án tán đồng.”
“ Có điều về sau căn cứ vào chữ ký ở phòng trực ban về người ra vào Phân cục Tấn Nguyên hôm đó, có vẻ chứng thực Tề Viên Dân đã vào phân cục. Thế là giả thiết ban đầu bị phá hỏng, tôi đem nghi ngờ chuyển lên người Kiều Tiểu Ba, lời khai Kiều Tiểu Ba đã chứng thực suy đoán của tôi, chỉ có điểm khác là cảnh ngộ của Kiều Tiểu Ba. Hắn bị người ta tấn công, đánh thuốc mê sau đó bắt cóc tới gần nhà máy xử lý nước thải rồi bỏ lại, khi đi cố tình đem một phần tắng vật nhét vào người Kiều Tiểu Ba. Khi đó Kiều Tiểu Ba sợ dính líu không giải thích nổi, huống hồ trực ban lại còn tự ý rời vị trí, vì thế hắn dấu 2 vạn tiền tắng vật này.”
“ Toàn bộ quá trình gây án rơn rất giản mà hiệu quả, mỗi mắt xích đều thiết kế tinh xảo, căn bản không thể là hành động trong lúc gấp gáp. Có thể nói người bố trí hành vi phạm tội này nắm rất chuẩn xác tâm lý con người, ví như chuyện nhét tắng vật vào người Kiều Tiểu Ba khiến hắn không dám lên tiếng, ví như trước khi xảy ra chuyện thông quả con đường bình thường trốn trong phân cục, hay như sự phối hợp trong quá trình gây án vô cùng ăn ý.”
“ Vì thế tôi quảy đầu lại nhìn sự kiện Tằng Quốc Vĩ rời nhà, đó không phải chuyện tùy cơ phát sinh, Tề Viên Dân chiều hôm đó vào phân cục, hắn tìm ai? Nếu không phải hắn, thì hắn làm cách nào kết nối với Tằng Quốc Vĩ? Tới đây nảy sinh hai khả năng, một làm cần người trung gian quen biết hai bên, khả năng này khó thành lập, Tề Viên Dân sinh ra lớn lên ở Vân Thành, ba năm sau khi xảy ra vụ án mới tới Đại Nguyên kinh doanh, trước đó cách 2 thành phố mà tìm người trung gian, rất dễ bại lộ.”
“ Vậy chỉ có một khả năng, hai người họ quen biết, vậy mọi thứ đều có lời giải, nhưng tôi không tìm ra điểm giao cắt nhân sinh của họ cho tới tối quả. Hồ sơ có ghi, Tằng Quốc Vĩ vào thập niên 70 xuống nông thôn, nơi đó là thôn Hoằng Trạch xã Sở Hậu Vân Thành, chính là nguyên quán của Tề Viên Dân, khả năng cao bọn họ kết bạn với nhau thời đó.”
“ Đó là phát hiện của tôi, tuy tôi không có chứng cứ, nhưng suy đoán này khiến mỗi một mắt xích đều nối lại hoàn chỉnh.”
Lý Uy lần nữa bóp nhẹ vai Tằng Nam không cho cô cắt lời Giản Phàm, chuyện quản trọng hơn ở phía sau.