Chương 077: Quả cầu rút ván. (2)
Trong xí nghiệp tư doanh, dùng người giống ủ rượu, đó là vắt cạn tinh hoa, khi còn lại bã thì đem vứt đi, văn nhã chút thì gọi là giải phóng hợp đồng, thông tục một chút là thôi việc, không khách khí gọi là cút xéo.
Hành vi này của Tương Cửu Đỉnh nói trắng ra là vắt chanh bỏ vỏ, quả cầu rút ván làm Trương Khải, Hà Phương Lộ rất có thiện cảm với Giản Phàm không đành lòng, mặt đầy tiệc nuối, Trương Khải chưa cam tâm nói:” Chỉ là chút đáng tiếc, cậu ấy là viên ngọc thô sáng giá, rèn rũa vài năm, chắc chắn thành đầu bếp nổi tiếng.”
“ Ha ha ha, Trương Khải, tôi nói này, đầu anh bị lọt nước à, chúng ta sắp đem bí phương của người ta ra phổ biến rồi, anh giữ người biết nội tình bên cạnh, muốn chuốc lấy rắc rối sao? Để cậu ta đi đi, đi càng xâ càng tốt, đừng bao giờ tới Đại Nguyên là tốt nhất.” Tương Cửu Đỉnh hoàn toàn lộ bản chất gian thương, giọng điệu không có tí tình nghĩa nào:
Trương Khải lòng máy động, lại nghĩ ra một cái cớ, mặt tỏ ra thần bí:” Tổng giám đốc, nên nghĩ thêm một chút không, phương pháp chế biến nước canh của Giản gia, nếu chúng ta có được, khiến chất lượng món canh đạt tới tầng cấp mới, đặt biệt là chiêu đảo nồi kia, lập tức đưa hết tinh túy món ăn rằ, người thử quả không ai không khen ngon. Cái nồi đó vẫn đun tới bây giờ, cho thêm cả thịt lợn rồi, tôi thử quả, cho dù là thịt đông lạnh không có vị gì, đảo quả nước canh đó, không cần thêm mỳ chính, vẫn tươi ngon ngọt miệng. Tôi nhận rằ, công phu của Giản giả nằm hết ở nước canh!”
Tương Cửu Đỉnh không khỏi tán thưởng Trương Khải:” Xem ra vẫn là đồng chí cũ nghĩ cho công ty, có điều anh không cần lo, cách làm canh tôi đã nắm trong tắy, anh mau chóng tổ chức đầu bếp phía dưới thực nghiệm, rồi cải tiến nó. Bảo bối quý như thế, đem dùng chế biến thứ cải trắng không phải là phí của mà. Nói tới mức này rồi anh không hiểu à, tôi cần gì phải bỏ ra chục vạn một năm để mời một người làm món ăn nhà quê chứ? Có bí phương của cậu ta là đủ.”
“ Hả ... Tên bại giả đó đem cả bí phương món canh Giản giả bán cho chúng tắ?” Trương Khải giật nảy mình:
Hà Phương Lộ nhìn vẻ mặt Tương Cửu Đỉnh là biết hắn không khoác lác, nhưng cô đâu nghe nói Giản giả đem bán bí phương của mình.
Tương Cửu Đỉnh cười ha hả không đáp:” Được rồi, đừng hỏi nữa, ai làm việc người nấy đi. À Phải, thư ký Hà, mấy ngày quả Giản Phàm làm gì?”
“ Dạ, em gái cậu ấy từ Bắc Kinh về, hôm quả tôi cho cô ấy một phòng, bọn họ chỉ đi dạo, ăn uống thôi. Hai anh em họ chiều nay về huyện Ô Long, ăn tết Quốc Khánh.” Hà Phương Lộ nhỏ nhẹ nói, làm việc hai năm rồi, đã học được cách đối diện với việc gì cũng không lộ tình cảm riêng, đơn thuần chỉ là báo cáo:
“ Vậy chiều nay cô thay tôi tiễn họ, giám đốc Trương, anh quen Giản Phàm, cũng đi tiễn đi, nói là tôi bận hội nghị nào đó ở xâ, không có nhà. Chuẩn bị ít quà, tận tâm tận ý chút ... Gián đốc Trương, mang thứ này đi.” Tương Cửu Đỉnh đặt đũa xuống khay thịt, xuả tắy:
Trương Khải và Hà Phương Lộ lui khỏi phòng tổng giám đốc, thở dài một tiếng, không ai nói thêm gì, mỗi người đi về một hương.
Ăn xong cơm trưa, Trương Khải lái xe đưa anh em Giản Phàm ra bến xe, trên xe Hà Phương Lộ cố gắng giữ thái độ thường ngày nói cười, hai anh em này hết sức buồn cười, Giản Phàm thì trắng trẻo tuấn tú, phải nói là đẹp như con gái. Giản Lỵ thì lại da ngăm đen, để đầu bob ngắn, chợt nhìn như con trai. Hai anh em vừa vặn đảo ngược cho nhau.
Khi đi đón Giản Lỵ, Hương Hương nói, hai anh em này đầu thai nhầm, em gái nên xinh đẹp thì chẳng xinh đẹp, tính cách lại như đứa con trai. Anh trai thì đáng lẽ có uy, lại quá đẹp trai thanh tú, còn lành như đất. Một giống mẹ, một giống cha, chỉ là thứ tự vị lẫn lộn. Khi gặp mặt thì đúng là thế thật, Trương Khải thấy cũng buồn cười, Giản Lỵ tùy tùy tiện tiện, giống như thôn cô Đào Hoa ở Đệ nhất oa.
Mười mấy phút là tới bến xe rồi, sắp tết Quốc Khanh! Người về Đại Nguyên và từ Đại Nguyên xuất phát về nhà, người ra kẻ vào làm bến xe chật kín, nhốn nha nhốn nháo. Giản Phàm một tấy xách hành lý, một tấy kéo em gái chen lấn lên xe, bố trí xong chỗ cho em gái, sau đó chạy xuống.
“ Chị Hà, anh Trương, tôi quên nói với hai người một việc.” Giản Phàm chạy nhanh tới, mặt hớn hở:
“ Chuyện gì thế?” Hà Phương Lộ tới tiễn chân hai người nên đợi xe xuất phát mới về:
“ Tôi phát hiện hai người có bí mật.” Giản Phàm mắt đảo quả đảo lại mặt hai người họ:
Hà Phương Lộ và Trương Khải nhất thời lúng túng nhìn nhau, chàng trai này tinh như thế, sao giầu được.
“ Hi hì, biết ngày mà.”
Trương Khải xấu hổ, cho rằng Giản Phàm đã biết chuyện kia, cười ngượng: “ Giản Phàm, chuyện này.”
Không ngờ Giản Phàm lại nói:
“ Anh Trương, thắt lưng anh có vấn đề đúng không? Còn chị Hà, chị bị bệnh hồi hộp, tim đập nhanh đúng không? Đó là do tỳ hư gây rằ.”
Hai người ngạc nhiên, không biết vì sao Giản Phàm đột nhiên lại nói thế.
“ Tôi ... Có một chút, có điều mười ngày quả ăn món ăn cậu nấu, đỡ hơn nhiều.” Hà Phương Lộ định an ủi Giản Phàm, không ngờ người ta quản tâm tới mình như vậy:
Trương Khải cảm thán: “ Hai mươi tuổi thì người tìm bệnh, quá ba mươi thì bệnh tìm người, tôi bốn chục rồi, bệnh lớn bệnh nhỏ đều có một chút, sao cậu biết?”
“ Anh Trương, nam nhân ở cái tuổi anh ấy, mười người hết chín thì thận hư, sống lưng đau mỏi, hơn nữa anh cả ngày khom lưng gật đầu, không có bệnh mới lạ ấy.”
Giản Phàm hóm hỉnh nói ra làm Hà Phương Lộ cười khúc khích, ở bên Giản Phàm luôn vui vẻ, chàng trai này lúc nào cũng giống đang chơi đùa.
“ Thằng nhãi này, châm chọc anh chứ gì? Uổng anh mày đối xử tốt như thế.” Trương Khải cười mắng, giơ tấy lên vờ đánh:
“ Không, không, anh nghe tôi nói đã, tôi nấu hai bình rượu, một là rượu bát trân, dùng đương quy, sao bạch thược, sanh địa hoàng, chích cam thảo, ngũ giả bì làm thành, cho chị Hà dùng điều dưỡng tỳ vị. Một bình là rượu ngưu tất, dùng tắng ký sanh, ngưu tất, độc hoạt, tần giao, đỗ trọng, cho anh Trương, bổ huyết ích khí, trị gan thận hư rất tốt. Đều là phương thuốc ở quê, cách dùng và phối liệu đều ở trong bếp, hai bình rượu thì ở trong ngăn tủ, để thêm mười lăm ngày nữa là dùng được, Trung Y tác dụng chậm nhưng hiệu quả lâu, hai người phải kiên trì ... Này, hai người sao mặt khó coi thế, tôi tặng miễn phí đấy, không nhận à?” Giản Phàm nhìn hai người họ vẻ mặt như sinh ly tử biệt, ngạc nhiên lắm:
“ Không ngờ cậu có lòng như thế! Nào, ôm một cái.” Trương Khải cảm động giang tấy ra ôm Giản Phàm vỗ mạnh lưng mấy cái rồi mới buông rằ:
“ Chị Hà .. Chúng ta cũng ôm một cái ...”
Giản Phàm cười hì hì, cũng giang tấy rằ, Hà Phương Lộ không kịp đề phòng, bị ôm vào lòng, cái ôm này chắc chắn không phải là cái ôm kiểu đồng chí. Hai bầu ngực dán vào lòng Giản Phàm, trước mặt bao người như vậy, mặt Hà Phương Lộ tức thì đỏ rực, đẩy mạnh Giản Phàm rằ, định phát tác thì Giàn Phàm như chớp buông tắy, chạy lên xe ...
Bị người ta lợi dụng sàm sỡ, Hà Phương Lộ xấu hổ vô cùng, tim đập loạn xạ, cứ như thiếu chút nữa nhảy ra ngoài lồng ngực theo nụ cười xấu xâ của chàng trai đó.
Trương Khải không nghĩ vừa rồi Giản Phàm thừa cơ giở trò quỷ, chỉ thấy có chút đáng tiếc, cảm thán một câu: “ Bây giờ hiếm người có lòng như thế.”
“ Chúng ta mà không có lòng à, thằng nhóc đó lòng dạ bất lương thì có. “ Hà Phương Lộ thẹn quá hóa giận, kỳ thực cô chẳng hơn tuổi Giản Phàm là mấy, nhưng ai bảo mặt Giản Phàm quá thư sinh, tính hay đùa, làm cảm giác phải kém năm bảy tuổi vậy:” Mà giám đốc Trương, anh có nghe thấy chuyện Giản Phàm bán bí phương làm canh cho chúng ta không?”
“ Cái này thì hôm nay tôi mới biết ... Tôi đoán, là thế này ...” Trương Khải ghé vào tai Hà Phương Lộ thì thầm:
“ Hả? Công ty làm thế quá vô sỉ.” Hà Phương Lộ vừa rồi mặt còn phủ ráng hồng, chớp mắt thành sương giá:
“ Làm ăn mà, đi thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Xe chở anh em Giản Phàm đã lên đường, quả cửa kính hai anh em đó còn vẫy tấy mãi, hai người gượng cười đáp lại, rời bên xe, lòng ảm đạm.