Chương 079: Sức mạnh không ngờ. (2)
Tới ngày thứ bảy, ngày kết thúc kỳ nghỉ dài, tổng giám đốc Tương hưng phấn không thôi dẫn thư ký Hà Phương Lộ chẳng mấy vui vẻ và cô em gái Tương Địch Giai thích náo nhiệt chuyên môn tới xem cảnh tượng nhộn nhịp của nhà hàng hải sản Cửu Đỉnh.
Vì tránh giờ cao điểm nên bọn họ đến khá sớm, lúc này vẫn chưa tới giờ cơm, vậy mà cảnh tượng nhà hàng hoàn toàn khác với tình hình kinh doanh ảm đạm hơn một năm quả, trong ngoài đều là đám đông nhôn nháo, trước cửa là đội ngũ xếp hàng dài mười mấy người, đặc biệt là rất nhiều nam nữ thanh niên, tưởng chừng cái ngõ Liếu chuyên náo nhiệt về đêm ở tỉnh thành đã kéo dài tới tận đây vậy.
Khu vực này vốn đông đúc, thế nên tiếng còi xe càng inh ỏi, người quả đường không khỏi ngoái đầu nhìn.
Ở ngoài nhà hàng hai mỹ nữ phục vụ đứng đung đưa giơ biển quảng cáo, đại sảnh dẹp hết mấy thứ trang trí cầu kỳ xâ hoa không cần thiết, tranh thủ tối đa không gian xếp tới bốn năm chục cái bàn, phục vụ viên bận rộn quả lại giữa em gái mặc váy ngắn cùng đại lão giả để tấy trần, không còn chỗ trống.
Độ nổi tiếng nhờ thế này mà tạo ra đấy.
Thế nhưng Tương Địch Giai luôn thích diện đồ trắng nhìn cảnh tượng này phiền lòng, xuống xe mà chẳng muốn đi vào:” Anh, chúng ta về thôi, đông người quá.”
“ Tới rồi thì vào xem đã.”
Tương Cửu Địch đắc ý ôm vai em gái, Trương Khải đi trước mở đường, Hà Phương Lộ theo sau. Giám đốc Thành phụ trách nhà hàng hải sản biết tin trước chạy ra đón tiếp, vừa tới nơi đã luôn mồm kể khổ:” Tổng giám đốc, phân phối cho chúng tôi mấy phục vụ nữa, đông quá, ứng phó không xuể.”
“ Chuyện này tìm giám đốc Trương chứ?” Tương Cửu Đỉnh thuận miệng nói, đây đúng là một phiền toái dễ chịu, ai ngờ được chứ, cách đây không lâu hắn còn định cắt bớt số phục vụ ở nơi này kia kìa:
“ Tôi nói rồi, giám đốc Trương không làm. Giám đốc Trương này, không phải tôi đâm thọc đâu nhé, nhưng mà tôi nói với anh mấy ngày rồi đấy, sao anh chẳng hồi đáp thế.”
Trương Khải giang tắy: “ Anh không xem bên kia bận thế nào, tôi còn muốn lấy người bên anh sang.”
“ Cái gì, anh không thể làm thế.”
“ Được rồi, được rồi, hai anh đừng đấu khẩu nữa, kỳ nghỉ quốc khánh mai là hết, cho anh thêm người, anh cũng không dùng tới. “ Vụ tranh cãi này, Tương Cửu Đỉnh nghe mà thư thản, mấy người đi lên tầng hai, nơi này sau khi đơn giản hóa trang trí, những phòng bao lớn chia thành gian nhỏ, xem chừng cũng không tệ, khách đầy tới bảy phần:
“ Tổng giám đốc, tình hình bây giờ khác, nếu tổng bộ tiếp tục muốn bán món mới ở đây, chúng tôi cần tăng thêm người. Anh xem, còn chưa tới giờ cao điểm mà đã thế này, phục vụ ở đây trước kia chiêu đãi người có tiền, quen gọi dạ bảo vâng, nhỏ nhẹ tiếp khách rồi, giờ thành phần khách phức tạp đủ loại, tình hình này họ ứng khó không lại, có người bị khách dọa khóc tại chỗ.” Giám đốc Thành đi theo sau than vãn kêu ca:
“ Được rồi, anh tự nghĩ cách đi, nên đào người thì đào, nên tuyển người thì tuyển, phục vụ viên thôi mà, tóm một cái cả đống. Tuyển về không cần thông quả tổng bộ.”
Tương Cửu Đỉnh mất kiên nhẫn, vốn định dẫn em gái tới khoe khoang cùng hưởng thụ cảm giác thành công, bị giám đốc Thành lải nhải làm hỏng hết hứng trí liền bỏ về luôn, tới khách sạn Holiday.
Sự thực ngày trước mắt, Tương Cửu Đỉnh vốn còn có chút hoài nghi, giờ càng kiên định chuyển hình kinh doanh cho nhà hàng hải sản, từ cao cấp chuyển sang bình dân.
Lái xe là Tương Địch Giai, nghênh mặt lên nói: “ Anh, em đã bảo anh lâu rồi, thủ đoạn quý tộc của anh ở nước ngoài không thích hợp với tình hình trong nước, giờ anh tin chưa? Ở Đại Nguyên được bao người lương trên 100 vạn một năm chứ, anh sớm hạ quyết tâm rồi mới phải, muộn mất hơn một năm.”
Tương Cửu Định bật cười:” Nói như em từng kinh doanh rồi vậy, xong việc mới làm giả Cát Lượng thì anh cũng biết.”
“ Xì, nếu không phải em kể cho anh chuyện ở huyện Ô Long thì anh làm gì có ngày hôm nay, định quả cầu rút ván à? Em chưa thu tiền giới thiệu đâu đấy.”
Hà Phương Lộ ngồi sau phát ngôn: “ Tổng giám đốc, tôi thấy so danh tiếng, so xâ hoa, chúng ta không bằng những thương hiệu lâu năm như nhà hàng Quốc Tân, khách sạn Đại Nguyên cùng Tương Phủ Lâu. Định vị ở trung tầng là chính xác nhất, như thế dù giảm mức độ phục vụ xuống một cấp cũng không thành vấn đề, dù sao vị trí nhà hàng hơi kém, không đủ chỗ đỗ xe, nhắm vào giai tầng phổ thông hơn, có thể bù đắp thế yếu này.”
“ Ừm, cũng không sai. “ Tương Cửu Đỉnh khoanh tấy trước ngực, dáng vẻ suy ngẫm: “ Giám đốc Trương, chuyện ở xưởng chế biến giao cho anh, tạm gác công việc ở khách sạn lại, chuyên môn quản lý bên đó cùng nhà hàng hải sản cho tôi, tranh thủ sức nóng này tạo nên một nhóm khác hàng quen thuộc.”
“ Dạ, nhưng mà như thế, như thế ... “ Trương Khải thầm thất kinh, thế chẳng phải đẩy mình khỏi vị trí giám đốc à:
“ Sao, lo tôi loại bỏ anh à?”
“ Không phải, không phải ạ, ý tôi là, tôi lấy thân phận gì mà quản? Giám đốc Thành đang làm rất tốt mà.”
“ Ừm, tôi định thay đổi nhà hàng hải sản một chút, nếu như đã nhắm vào tầng lớp trung lưu, vậy thì bếp trưởng mời ở Phúc Kiến không còn tác dụng nữa, trước cuối năm thay hết thành đầu bếp bản địa cho tôi. Nhà hàng hải sản tiếp tục cải tổ, hạ thấp các chi phí không cần thiết. Anh khỏi cần khẩn trương, tuần sau họp HĐQT, tôi sẽ đề xuất anh làm phó tổng giám đốc, chuyên phụ trách khai thác ẩm thực đặc sắc, xưởng chế tác tương và nhà hàng hải sản cũng thuộc phạm vi quản lý của anh. Thế nào, có ý kiến gì không?” Tương Cửu Đỉnh nhìn quả gương chiếu hậu hỏi:
Trương Khải mừng không kịp nữa là, rối rít nói: “ Không, không ý kiến, cám ơn tổng giám đốc.”
“ Anh, sao không giao Giản Phàm em thấy cậu ấy làm giám đốc cái xưởng chế biến của anh không phải là tốt nhất sao?” Tương Địch Giai thắc mắc, nói tới chuyện ẩm thức, e hiện giờ cô chỉ nhớ một người duy nhất:
Ba người tức thì không ai nói nữa, Trương Khải và Hà Phương Lộ ngồi ở ghế sau đều lặng lẽ rụt người lại, hoặc vờ nhìn ra ngoài đường vờ không nghe thấy, thời gian quả không ai dám nhắc tới cái tên này trước Tổng giám đốc, không ngờ hôm nay đại tiểu thư nhắc tới.
Đợi mãi mà không nghe thấy trả lời, Tương Địch Giai ngạc nhiên liếc mắt sang: “ Sao thế? Sao không ai nói gì? Chẳng lẽ ý kiến của tôi không tốt?”
“ Ài, người ta không chịu tới, anh có cách gì đây? Không phải em cũng nói rồi à, người này không đào quả được? Chẳng lẽ anh lại bắt cóc? “ Tương Cửu Đỉnh nói dối đối phó:
“ Xì, biết ngày là mọi người không mời nổi mà.” Tương Địch Giai có vài phần tự đắc:
Tới khách sạn Holiday, anh em Tương giả thả khách xuống lái xe đi tếp. Hà Phương Lộ thấy Trương Khải vẫn nhìn theo hướng xe đi xâ cười suốt, trêu: “ Phó tổng giám đốc Trương, chúc mừng anh.”
“ Chúc mừng gì, còn chưa đâu vào đâu mà.” Trương Khải hơi xấu hổ thu ánh mắt lại:
“ Thôi đi, chủ tịch là mẹ anh ấy, chúng ta lên hay xuống còn chẳng phải do tổng giám đốc quyết.”
“ Ha ha, cũng nhờ chuyến đi Ô Long, ai có thể ngờ nhặt được bảo bối như thế? Mà tổng giám đốc học MBA cũng không uổng, cô xem, một thứ nhỏ bé như vậy, ai mà ngờ làm ra thanh thế lớn như vậy? Mới đầu tôi còn lo ngày ngáy. Lợi hại thật.” Trương Khải tự lẩm bẩm:
“ Đáng tiếc là hàng giả, lai lịch lại bất chính. Bây giờ tôi sợ ngày nào đó gặp phải Giản Phàm, cậu ấy mà biết chúng ta hợp mưu tính kế cậu ấy, không biết dấu mặt vào đâu.” Hà Phương Lộ cười khổ:
“ Ài, chuyện này đâu hiếm gì, cô mới đi làm chưa lâu không quen thôi. Người làm ăn, mấy ai có liêm sỉ.” Trương Khải lúc này có chút cảm khái, chắp tấy sau lưng vào khách sạn:
Điệu bộ này trong mắt Hà Phương Lộ có chút dáng vẻ phó tổng giám đốc rồi.