Chương 080: Giai nhân không hẹn mà tới. (1)
Vì sao lại tới đại đội một? Hết cách, mở rộng nhanh nên thiếu người quá mà, đồng chí Giản Phàm của chúng ta lại giở trò rồi.
Không khác gì lần đầu tới đây, thậm chí u ám hơn, lại thêm vài cái nhà cao tầng mọc lên che hết ánh sáng ít ỏi của đại đội một, cái ngõ sâu càng thêm tối tăm. Gác cửa nhận ra Giản Phàm ngày lập tức, hết sức vui vẻ đi ra bắt tắy, y đứng lại hàn huyên vài câu, mời mấy điều thuốc lá rồi vỗ vai vài cái đi vào như nhà mình.
Nơi quen thuộc xâ cách lâu ngày luôn làm người ta tức cảnh sinh tình, nhà ăn, phòng thẩm vấn, mọi thứ vẫn y như cũ, ban ngày trong sân vắng tắnh, cái nơi chẳng có tí ánh nắng này lại làm lòng Giản Phàm ấm áp.
Bước chân chậm lại, như muốn hòa cùng hình ảnh trong ký ức, tường cũ hơn rồi, rêu bám cả mảng, cỏ dại mọc chân tường không ai nhỏ, loáng thoáng nghe thấy tiếng người hát Tấn kịch, hát chẳng ra sao, nghe là biết bác Giang đang vừa rửa bát vừa tự tìm niềm vui.
“ Bác Giang!” Giản Phàm đứng cửa nhìn viên cảnh sát già đeo cái tạp dề dơ dáy, hung tính lộ ra ngoài mặt, xúc động khẽ gọi, ông già làm cảnh sát cả đời chẳng có thành tựu gì, được một căn nhà nhường cho con trai lập giả đình dùng rồi, không hợp với con dâu, thế nên chẳng thích ở nhà, cái đại đội một này chắc là nơi duy nhất lưu luyến:
Bác Giang quảy đầu sang, ánh mắt phức tạp, đây là chàng trai mà ông từng thân hơn cả con, lần từ chức có tới đây, ông kiên quyết không đồng ý, vẫn đi, đi biền biệt 2 năm trời không thấy mặt. Một tháng quả không nhớ là tới mấy lần, lần nào cũng từ chối.
“ Đi đi, bác ở đây bao năm đã quen rồi, nhìn bọn nhóc phấn chấn đi rằ, an toàn trở về, ăn bát cơm nóng là bác vui rồi, bác không có cái bản lĩnh như cháu, bỏ lại mọi người, lặng lẽ ra đi ...” Bác Giang hơi giận, tiếp tục cúi đầu làm việc, chẳng còn tâm tình hát nữa:
“ Bác, bác đã ở đại đội một cả đời, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sớm muộn gì cũng phải đi, lúc đó bác làm sao?” Giản Phàm khẽ giọng nói, tấy bác Giang vẫn không ngừng, nhưng rửa đi rửa lại một cái bát: “ Nhà ăn của mấy đại đội đều đã bỏ rồi, nơi này còn giữ là vì đại đội một coi bác là trưởng bối, không ai dám lên tiếng thôi, cháu vẫn nói câu đó, tương lai già rồi, bệnh, con cái không ưa, bác định lẻ loi nằm một mình trong tầng hầm kia à?”
“ Xéo ...” Bác Giang đột nhiên nổi giận, choang một cái đập vỡ bát:
“ Cháu từng đổ máu, rơi nước mắt, còn vết thương không bao giờ liền xẹo, cháu chẳng có gì phải áy náy với ai hết ... Bác, cháu không phải thương hại bác mà tới, cháu tới nhờ bác giúp cháu. Cháu ở ngoài kia rất khổ, rất mệt, trừ bác ra đâu còn ai quản tâm tới cháu.” Giản Phàm giở khổ nhục kế từng dùng với Thời Kế Hồng:
Tính bác Giang là thế, không muốn thành gánh nặng của ai, kể cả con cái hay tổ chức.
“ Người khác coi bác là ông già cứng đầu, nhưng trong mắt cháu, bác là bảo bối, người ta ngại thể diện bác ở đây cả đời thôi, sao bác không đi cùng cháu. Bác ăn thử thịt ngâm cháu làm rồi đấy, cháu còn làm được rất nhiều món ngon nữa, bác cháu ta cùng kiếm tiền ... Mai này bác già rồi, bệnh rồi, bên gối có thêm người quản tâm tới bác ... dù không ai ở bên, bác vẫn có tiền thuê người chăm sóc, không phiền đến ai cả, không phải tốt à?”
Giản Phàm nói rất thâm trầm, mọi người nói y cố chấp, nhưng so với bác Giang, y không là gì, ông già này có thể cố chấp tới mức y không phát lương cũng làm việc hăng hái, người như vậy đã hết thời rồi, không phù hợp cuộc sống hiện giờ nữa, người ta thường gọi là ngu, nhưng ngu làm người ta khâm phục, làm người ta thương.
“ Cháu đi đi.” Bác Giang thở dài, thương tâm quảy đầu đi:
“ Cháu đợi bác. “ Giản Phàm không làm khó nữa, thở dài để lại một câu rời đại đội một:
Trong nhà ăn, Giang Hòa Nghĩa hai mắt cay xè, nhiều lần từ chối ý tốt của thằng bé này rồi, càng từ chối càng thấy lòng bất an day dứt, như phạm sai lầm gì đó, mỗi lần Giản Phàm tới, cảm giác đó lại sâu hơn, hôm nay đặc biệt rõ ràng.
Buổi sáng 6 giờ, trời đã sáng hẳn vẫn mang theo cái màu sắc lờ mờ của thành thị, chỉ số ô nhiễm không khí 70, miễn cưỡng được xem là thời tiết tốt, xe đi quả mấy trường học trang trí đẹp đế chuẩn bị cho ngày lễ mùng 1 tháng 6. Xe rửa đường chạy quả, Trương Vân mở gạt nước, thi thoảng nhìn tổng giám đốc ngủ gật ở ghế phụ lái, có chút buồn cười, tối quả hai nữ nhân uống say nhũn như bún, may cô được tổng giám đốc dặn trước đi tới đón, sau đó trông sốt cả đêm, sáng sớm vừa dậy đã kéo cô đi, chỉ vì muốn xem bữa sáng của Thực Thượng.
Tổng giám đốc kỳ thực rất đáng thương, nhìn tổng giám đốc trên đường đi nôn khan mấy lần, lòng Trương Vân có chút bùi ngùi, càng tiếp xúc càng hiểu được chúa xót sau hào quảng. Ít nhất cô thấy nếu là mình sẽ không chịu đựng được.
Về tới Tân Thế Giới thì sảnh ăn nhanh ở tầng một mở 3 cánh cửa, chiếc xe đưa đồ ăn của Phân Thủy Lĩnh vừa mới rời đi, Sở Tú Nữ tới văn phong, rửa mặt, chỉnh trang, thay một bộ trang phục nghiêm túc, vị tổng giám đốc nghiêm nghị mà không mất phong thái thục nữ, được trợ thủ tháp tùng, thần thái giời ngời đi xuống.
Bữa sáng bắt đầu từ 6 giờ tới 10 giờ, Sờ Tú Nữ vào sảnh ăn nhìn lướt quả, quả nhiên, quả nhiên trừ hai nam nhân đen xì, còn lại là người của Tân Thế Giới, mấy nhân viên thấy tổng giám đốc xuất hiện có hơi run, nhưng Sở Tú Nữ lúc này đã lấy lại tâm thái ổn định, mỉm cười nói: “ Mọi người làm việc đi, tôi tới ăn sáng thôi.”
Tổng giám đốc không tức giận, phục vụ viên cười tươi thêm vài phần, khách khí dẫn Sở Tú Nữ tới chỗ ngồi, Sở Tú Nữ xuả tắy, hứng thú xem bữa sáng.
Chẳng có gì lạ, sữa đậu, đậu hoa, thêm vào quẩy rán mà người Đại Nguyên đều thích, rồi cháo gạo, cháo bát bảo, còn mỳ ăn liền, và vài món dưa góp thôi.
Món chính mới có chút đặc sắc, bánh vừng, bánh bao hấp lồng nhỏ, còn có món bánh trứng mặn mà Sở Tú Nữ chưa nghe quả. Trương Vân thì thầm nói, người làm bánh bao hấp, quẩy rán, bánh vừng đều là mấy giúp việc trong bếp Tân Thế Giới, Giản Phàm kéo đi huấn luyện 10 ngày, mỗi người làm đúng một món, làm không tệ, nhìn không ra người mới làm.
Ngoài sảnh ăn nhanh treo biển bữa sáng, đám học sinh ồn ào kéo tới theo từng nhóm, còn có cả cha mẹ dẫn con theo, đi cả nhà, thậm chí không ít công vụ viên đi làm sớm cũng tới ăn tạm bữa sáng, náo nhiệt không kém buổi trưa.
“ Trương Vân, mỗi món lấy cho tôi một phần, đặc biệt là món bánh trứng mặn ... Cô ăn gì tự chọn, chúng ta sáng tạo lợi nhuận cho ông chủ Giản.” Sở Tú Nữ đi tới vị trí ở góc gần cửa sổ, nhìn quảnh một lượt, đúng là chỉ có hai người bán chế phẩm đậu, cô không có chút ấn tượng nào, còn lại toàn là phục vụ viên của Tân Thế Giới, không biết vì sao cô thấy chút buồn cười.:
Tối quả bằng lọ nước hoa độc dược có được tình bạn của Tằng Nam, hai cô gái uống rượu, thở ngắn than dài kể chuyện của mình, Sở Tú Nữ kể chuyện công ty mình làm Tằng Nam cười ngặt ngoẽo suốt, đến khi nghe kể lo lắng của mình thì không coi ra gì, cảnh cáo :" Công ty cô bé xíu, biết Địa ốc Nhân Thông không, biết Thông tin Tứ Phương, giải trí Thịnh Đường không? Đều ngã trong tấy anh ấy, có biết vụ án lừa gạt ngân hàng 2 năm trước không, do chính tấy anh ấy trong đêm dẫn đội bắt mấy chục ông chủ, toàn người giả sản gấp cô mấy lần đấy. Biết anh ấy trước kia làm ở đâu không, đội trọng án, chuyên đào hồ chôn người. Lần trước thấy cô đưa ra cái hợp đồng o ép đó, tôi biết ngày các cô chết rồi, muốn giở tâm kế với anh ấy,
không bằng tự bóp cổ chết cho nhanh!