Hắc Oa

Chương 080: Si nam thiên hạ sao quá nhiều. (2)

Chương 080: Si nam thiên hạ sao quá nhiều. (2)

Cô gái nói rồi nghiêng người tránh đi, sợ người ta nhìn thấy thành trò cười, không ngờ Sỏa Trụ đứng lên hỏi: “ Vậy em tên là gì?”
“ Tôi tên Hàn Lỵ ... Anh thực sự nhầm người rồi.”
À, Sỏa Trụ bừng tỉnh, chạy nhanh vài bước rồi lại quỳ xuống, mắt đắm đuối nhìn lên, nói lớn: “ Lỵ Lỵ gả cho anh đi, anh đợi em thật là khổ.”
Trong cái xe đồng nát, mấy thằng lưu manh cười tới chảy nước mắt, tới đau cả bụng, nhưng người ra vào công ty thì không hiểu gì hết, chỉ nghe thấy hai tiếng "Lỵ Lỵ" liền nghĩ là người trong cuộc, nên không can dự, đứng ngoài nhìn, có trò vui là có trò vui rồi.
“ Đồ điên.” Người đứng lại nhìn ngày một nhiều, Hàn Lỵ thoáng cái từ cảm động thành tức tối mắng một câu định đi cho nhanh:
Không ngờ Sỏa Trụ ôm lấy khóc rống lên thương tâm vô kể:” Lỵ Lỵ, anh đợi em bao năm như thế, sao em lại vứt bỏ anh ... Em đứa hứa cùng anh kết hôn sinh con, sao em không giữ lời? Vì sao em lừa gạt tình cảm của anh, em có biết mỗi đêm anh nhớ em khổ sở ra sao không? Khi em không có nhà, em biết anh sống thế nào không, anh ngày ngày phải dùng tấy giải tỏa ... Lỵ Lỵ, em thương anh đi mà ...”
Mới nghe thì không ai không sinh lòng thương xót, một nam nhân si tình tới mức đó thật tội nghiệp, có điều nghe tới đoạn sau thì không nhịn được cười, đồng nghiệp công ty che miệng cười, bảo an thường ngày chẳng ưa gì mấy nữ nhân kênh kiệu trong công ty, cười rộ lên chẳng kiêng dè gì.
Thế là kỳ cảnh xuất hiện, từ ngoài cửa kính cho tới trong cửa kính xuất hiện hai nửa vòng tròn, vây lấy đôi nam nữ ở chính giữa. Hàn Lỵ đã bước một chân quả cửa, cảnh cửa như tường ngăn cách hai người, vùng vẫy không thoát, Hàn Lỵ vung tấy tát Sỏa Trụ một cái, hét lên:” Bảo an, bảo an, mau kéo thằng điên này ra ... Bảo a ..!”
Tiếng kêu ngưng bặt Sỏa Trụ bị tát một cái không sờn lòng, còn thò mặt hôn đối phương, cao hứng reo lên:” Đây là vợ của tôi, xin nhờ mọi người chiếu cố.”
Đám đông lại được một tràng cười vỡ bụng, Hàn Lỵ bị một nam nhân to lớn hết ôm lại hôn, mặt đỏ như gấc chín, lấy hết sức bình sinh dùng gót giày dẫm mạnh chân hắn, tranh thủ lúc Sỏa Trụ ôm chân kêu đau để thoát thân, ôm mặt chạy ra xe, đóng sầm cửa lại lao vút đi.
Rồi, cô gái này mất mặt quá thể, không đi làm nữa.
Xung quảnh không ít người chỉ trỏ theo cái xe, không chịu giải tán, đám bảo an lương ba cọc ba đồng ít nhiều chính bản thân hoặc anh em từng trải quả chuyện tương tự, thương cho chàng trai si tình kia, đi tới khuyên bảo Sỏa Trụ. người nhặt bó hoa lên cho hắn, người tốt bụng phủi bụi. Sỏa Trụ rầu rĩ đi rồi, ai nấy lắc đầu thở dài, thời buổi này yêu đương loạn xạ, phản bội ngoại tình nhiều vô kể, ai nói rõ được.
Mới yên tĩnh được vài phút, đám bảo an còn chưa hết bùi ngùi cảm động thì lại thấy Sỏa Trụ từ ngoài chạy tới cửa công ty, quỳ xuống trước nữ nhân viên đi xe đạp điện tới công ty, màn cầu hôn kinh điển lặp lại:” Na Na, gả cho anh đi.”
Bảo an ở cửa lảo đảo suýt ngã, con bà nó, giờ mới hiểu, té ra không có nam nhân si tình nào hết, chỉ có si đần, không thì là lưu manh làm loạn.
Đã hết đâu, ngoài đường chạy vào mấy chục người cầm hoa chặn nữ nhân viên công ty tỏ tình, biến thành tỏ tìnhcótổchứcrồi.Vội
vàng báo cảnh sát, độitrịancáchnơinày
không xâ, chỉ vài phút sau là nghe thấy tiếng còi cảnh sát, có điều vừa nghe thấy là đám người cầm hoa ném hết hoa bỏ chạy vào ngõ, vào cửa hàng, quán xá, tích tắc không còn một ai.
À còn, vẫn còn anh chàng to lớn như trâu mộng đứng ở cửa ngó nghiêng xung quảnh, tên này chay mặn đều ăn, già trẻ bất chấp, chỉ cần là nữ sẽ quỳ xuống cầu hôn, nhất định phải nghe hắn bày tỏ, chiếm cửa mười mấy phút làm nữ nhân viên chạy hết rồi. Cảnh sát đã tới, bảo an can đảm hơn, xông tới đè Sỏa Trụ xuống, đấm đá túi bụi.
Sỏa Trụ vùng vẫy, da hắn dày như da trâu, đấm đá không ăn thuả:” Đứa nào dám đánh tắo, đứa nào, bên ngoài tắo có mấy trăm anh em, có tin tắo chém chết cha bọn mày.”
Mấy bảo an kéo Sỏa Trụ dậy, chỉ cái cổng trống trơn chế nhạo:” Anh em mày đâu?”
Vừa rồi vẫn còn ở đây mà, sao chớp mắt không thấy nữa, Sỏa Trụ chửi om lên:” Cái bọn không có nghĩa khí đâu rồi? Sao lại chạy rồi ... Bọn mày đợi đấy, để tắo đi gọi chúng.”
Thế là Sỏa Trụ vừa chửi mắng vừa bị đưa lên xe cảnh sát, hú còi đưa đi, bảo an lau mồ hôi trán, hú hồn .
“ Thấy chưa, cảnh sát tới rất nhanh, anh muốn làm chuyện xấu cũng không có cơ hội.”
Trên mái một căn nhà kiểu cũ, Giản Phàm cầm ống nhòm nói, đứng bên cạnh là Đường Đại Đầu cũng cầm một cái ống nhòm, hai người xem toàn bộ quá trình. Hôm nay Giản Phàm chuyên môn tới quản chiến, kỳ thực cũng là lo Đường Đại Đầu đi quá đà, không thu thập được cục diện, quấy phá thế này có thể chấp nhận, cùng lắm xử phạt trị an.
“ A lô, Nhị Dũng, may quảy lại được cảnh vừa rồi chưa? Được, mày về Thịnh Đường đợi tắo.” Đường Đại Đầu gọi điện thoại xong mới quảy sang nói với Giản Phàm:” Ghi hình lại rồi.”
“ Thế thì tốt, giữ lại đoạn đánh người thôi, thế là anh có cớ, cầu hôn giữa đường không phạm pháp, bảo an đánh người là phạm pháp, dùng cái này uy hiếp bảo an, bất kể là tố cáo hay sinh sự, anh nghĩ cách mà làm.” Giản Phàm hạ ống nhòm xuống:
Đường Đại Đầu gật đầu lia lịa, còn hiến kế:” Giản Phàm, hôm quả tôi men theo Tứ Phương đi một vòng, nghĩ ra cách hay. Cáp quảng của bọn họ đều ở sau tòa nhà, đi vào đường ống, dễ lắm, đến đêm tối thần không biết quỷ không hay cắt đi, rồi lại thêm một vụ phong tỏa điện thoại, lão khốn Niên Vinh Quý sẽ ăn đủ.”
“ Anh là đồ ngốc.” Giản Phàm chưa nghe hết đã quảy đầu sang mắng luôn:” Phá hoại cáp thông tin là tội lớn đấy biết không? Chỗ khác không sao, anh cắt một điểm chốt là khiến cả khu mất thông tin, tống anh vào tù 5 năm còn nhẹ. Nếu là cắt cáp trung kế, thì cứ đợi bóc lịch mười mấy năm đi, có biết sự cố thông tin nghiêm trọng là gì không? Tới mức đó anh cách cái chết không xâ đâu, ngu xuẩn, đừng làm bừa.”
Đường Đại Đầu vã mồ hôi hột:” Con bà nó, té ra cắt cáp quảng còn nặng hơn chém người à, vậy không cắt nữa, vậy cắt cái của công ty này thôi được không?”
“ Cũng không được, người ta xuất thân kỹ thuật, thế nào chẳng có phòng bị. Anh có tin bây giờ người ta nói không chừng chuẩn bị luôn cả đường điện dự phòng rồi không? Thật đúng là ... Đi!” Giản Phàm bực mình bước đi trước:
Đường Đại Đầu chạy theo:” Thế tiếp theo làm gì?”
“ Vội cái gì, cây đổ đàn khỉ tắn, giờ đuổi khỉ đi, cây không đổ cũng phải đổ. Không dọa được Niên Vinh Quý thì dọa đám nhân viên, làm việc ở một cái công ty không có chút an toàn nào thì ai mà muốn, việc làm khó kiếm, nhưng đó là với người thường mà thôi, còn tầng lớp tinh anh đi tới đâu mà chẳng được đón nhận, họ tội gì ở lại cái công ty bất ổn như thế? Mà đây mới chính là nòng cốt của công ty, mất họ là Tứ Phương chỉ có sập.”
“ Vậy chiều tiếp tục nhé.” Đường Đại Đầu chà tấy đầy phấn khích:
“ Đương nhiên rồi, không ngừng nghỉ, ép Niên Vinh Quý phải giải quyết ... À, mà Sỏa Trụ không sao chứ?” Giản Phàm không yên tâm lắm:
“ Hắn à, không sao, ngốc tới mức không biết chạy, như con vẹt thôi, dạy gì biết nói đấy. Đừng lo, từ nhỏ đã lớn lên trong đồn công an rồi, đồn công an cũng chẳng muốn giữ loại này.”
Đường Đại Đầu tự tin mười phần, té ra kẻ ngốc cũng có công dụng của kẻ ngốc, đây coi như là sáng tạo đi, đồn công anh lại đi chấp với một tên ngốc?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất