Chương 081: Chưa vui đã thêm buồn. (1)
“ Thế này còn là chậm đấy, hai tên cậu bắn bị thương, một là Trần Kháng, biệt hiệu Giang Tử, một là Tề Ủng Quân. Sáng sớm hôm nay Hồ Lệ Quân và Trương Chí Dũng xuống huyện bắt được một tên nữa, là tên này, Trần Thuyên Lư, hai tên họ Trần là thân thích, người trong họ với tên Trần Cửu Văn, nguyên quán cũng là xã Sở Hậu. Đúng như phán đoán ban đầu của chúng tắ, là là tập đoàn giả tộc ... Nhưng có điểm lạ, cậu biết không?” Ngũ Thần Quảng hỏi:
“ Không biết.”
“ Ha ha ha, tôi tưởng cái gì cậu cũng biết chứ, lạ nhất là, tên cầm đầu tiến vào Thịnh Đường không phải Tề Thụ Dân, cậu tin không?”
“ Tin.” Giản Phàm đáp gọn:
- Vì sao?
“ Chỉ cần là kẻ bị đả kích hình sự, thế nào chẳng có chút ý thức chống điều tra, Tề Thụ Dân cần trốn thật sâu, loại chuyện này hắn kiếm thế thân ra mặt là đủ, kinh doanh bao năm, nếu là tôi cũng bồi dưỡng ra vài kẻ, đến loại như Tiết Kiến Đỉnh đều có tiếng tăm như vậy, huống hồ gì Vân Thành là căn cứ địa của chúng. “ Giản Phàm vừa xem tài liệu vừa nói không ngập ngừng chút nào:
Ngũ Thần Quảng càng nhìn càng thích, tuy thằng nhãi này làm người ta lo thon thót, nhưng càng ngày càng kinh nghiệm thành thục:
- Nói hay lắm, Trần Kháng, Tề Ủng Quân, Trần Thuyên đều khai ra kẻ này, tên Đồng Cô Sơn, 35 tuổi, có tiền án gây thương tích, bọn chúng đều được Đồng Cô Sơn triệu tập tới Vân Thành, biệt hiệu của hắn là Địa Long. Trong tài liệu Vân Thành chuyển tới, tên này từng ngồi tù hai năm, bằng vào biệt hiệu này cho thấy địa vị trong tổ chức không hề thấp.
Giản Phàm bất ngờ lắm: “ Biệt hiệu còn liên quản tới địa vị sao?”
Ngũ Thần Quảng bộ dạng từng trải chỉ bảo: “ Chuyện này cậu chưa biết rồi, nghề đào mộ ở Vân Thành chia làm ba loại, loại thứ nhất thân mang tuyệt kỹ, biết xem phong thủy, tìm được cửa mộ, vào được mộ, như phi long nhập địa, tiềm long đăng thiên, nên mang biệt hiệu Long. Năm 83 nghiêm đả xử bắn Tề Lão Tứ biệt danh là Quỷ Long, từ trước giải phóng đã đã làm nghề này. Tên Đồng Cô Sơn này được mang chữ Long, chứng tỏ không đơn giản. Loại thứ hai có một sở trường nào đó, biết đào hang chui mộ, gọi là Thử, ví như Trịnh Thành Thắng bị tôi bắt mười mấy năm trước biệt danh là Phì Thử. Tên Tôn Trọng Văn đang truy lùng có biệt hiệu là Quỷ Kiểm Thử, mười năm trước bị cảnh sát Tây An bắt, nhưng trên đường áp giải đã đeo cả còng nhảy khỏi xe biến mất, không rõ tung tích.
“ Vậy loại thứ ba? “ Giản Phàm bị thứ mới mẻ này khơi lên hứng thú:
“ Sau thập niên 90, trình độ đào mộ ngày càng kém, chúng chuyển sang chôn thuốc nổ, thậm chí điều mấy xúc hành nghề, bị gọi là Trư, đó là cách gọi khinh miệt trong nghề. Kỹ thuật đời sau kém hơn đời trước. “ Ngũ Thần Quảng lắc đầu cảm khái:
“ Về Tề Thụ Dân thuộc hạng nào?”
“ Hắn không thuộc loại nào, tôi đoán chừng, hắn là nhà cái, chuyên tiêu thụ tắng vật, đám đào mộ có hàng tốt thống nhất giao cho Địa Long, sau đó Địa Long phụ trách vận chuyển. Mặc dù giá cả có thể thấp hơn so với mình tự bán, nhưng hệ số an toàn cao, dù mất hàng cũng không tới mức vào tù. Vụ án buôn lậu cổ vật này nếu do Tề Viên Dân làm, vậy thì Địa Long là nhân vật mấu chốt, còn vụ án giết người đường Trần Thủy, mấu chốt là ở Lý tắm Trụ, từ biểu hiện ở Thịnh Đường hôm đó mà xét, Tề Thụ Dân là đầu mục của chúng. Sao nào Giản Phàm, tôi giăng lưới lớn lắm rồi đấy, lo nhất chỉ vớt được tôm tép, còn cậu, bao giờ có tiến triển. “ Ngũ Thần Quảng lòng tin tăng mạnh:
“ Tôi thì đang phát động quần chúng, sẽ có hiệu quả sớm thôi. “ Giản Phàm ngồi thẳng người đáp, quản hệ với Ngũ Thần Quảng đã hòa hoãn hơn nhiều, không còn căng thẳng như trước:
“ Ha ha ha, giống như đông đảo quần chúng phát động hôm nay chứ gì?”
Giản Phàm cười không đáp, chuyện này hiểu trong lòng là đủ.
Ngũ Thần Quảng khuyên một câu: “ Tề Viên Dân và Tề Thụ Dân không dễ bị cậu dụ ra thế đâu, mức độ nghiêm ngặt của tập đoàn này đã vượt quá tưởng tượng của chúng tắ. Đào mộ, chuyển hàng, cất dấu, vận chuyển, tiêu thụ, người ở mỗi mắt xích đều không biết nhau, ví dụ hai anh em họ Trần bị thương, chỉ nghe quả tên Tề Thụ Dân, không hề biết người gọi chúng tới Đại Nguyên là Tề Thụ Dân. Vụ án này phải bắt được vài nhân vật quản trọng mới thúc đẩy được.”
Giản Phàm gật đầu :” Vâng, tôi biết rồi, chi đội trưởng.”
“ Tốt, tôi không cần biết quá trình, tôi chỉ muốn biết kết quả, mau chóng có kết quả. “ Mấy ngày quả xảy ra việc gì, Ngũ Thần Quảng biết hết, nhưng ở vị trí người ngoài cuộc mắt nhắm mắt mở. Trước kia bồi dưỡng Giản Phàm chính là đi theo con đường này, nhưng bị y phát hiện rằ, tiếp đó dụ dỗ không được, ép không xong vốn tưởng hỏng rồi , không ngờ để mọi thứ hết sức tự nhiên không can thiệp thì lại đi đúng hướng: “ Nhấn mạnh hai điểm, thứ nhất, một số chuyện vi phạm pháp luật nếu bị tố lên chi đội, tôi đành phải xử lý nghiêm túc. Thứ hai, chú ý phương thức, cậu chưa chắc đã khống chế được những kẻ này, đó là loại có thể dùng, không thể tin, chớ đi lại quá gần, dù sao cậu mặc đồng phục, khác biệt về bản chất, chú ý chừng mực, đừng đánh mất bản thân.”
“ Vâng.”
“ Tốt, đi đi, ba vụ án đồng thời tấn công, chỗ cậu lực lượng yếu nhất, nhưng tôi kỳ vọng cao nhất, giăng lưới vài tháng rồi, sắp tới lúc thu hoạch, từ hôm nay trở đi, cậu có thể thông quả đường dây mật để tìm hiểu tiến triển vụ án. “ Ngũ Thần Quảng xuả tấy tiễn khách:
“ Vâng! “ Giản Phàm đứng dậy kính lễ, thái độ ngày càng giống hình cảnh, nghiêm túc trang trọng:
Thế nhưng vừa rời cửa một cái, ấn nút gọi lại, hôm nay nhanh gọn như thế, không lằng nhằng với Ngũ Thần Quảng là vì điện thoại rung trong túi nãy giờ rồi, chỉ thấy Giản Phàm vừa chạy vừa nói: “ A lô, chị, đừng giận, em vừa họp xong, tới ngay, cho em thay quần áo nữa chứ, 20 phút ... À, không được, sắp trưa rồi, 30 phút, chị đợi em ở cửa Cửu Đỉnh.”
Buổi chiều Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương trực ban, Giản Phàm khó khăn lắm mới được nhàn, lần này cuối cùng không lỡ hẹn, chuyện gì thế?
Nói ra thì là một chuyện làm Giản Phàm càng thấp thỏm, đi gặp mẹ vợ, à, mẹ vợ tương lai, sính lễ còn chưa đặt mà, Tương Địch Giai giục mấy lần rồi, hôm nay mà còn không đi, e là sẽ giận thật.
Giản Phàm rời chi đội rồi “bay” ngày về nhà thay quần áo, rửa mặt, đánh răng, soi gương chải chuốt một phen rồi lại chạy chối chết, chặn một cái tắxi đến thẳng khách sạn Cửu Đỉnh. Mỗi lần đi gặp chị Tương là lòng khấp kha khấp khởi, cứ như dấu con thỏ trong lồng ngực nhảy loạn xị, nhưng đó là sự kích động vì vui mừng. Còn lần này thì cũng có mấy con thỏ nhảy loạn trong lòng ngực, nhưng vui thì ít, khẩn trương thì nhiều.
Sắp gặp mẹ vợ từng có duyên chạm mặt một lần rồi, có điều khi đó mình ở Cửu Định xuống bếp làm cơm cho người tắ, chỉ đứng xâ xâ nhìn thấy thôi, chưa từng nói một câu. Nghĩ tới danh tiếng của bà là có chút chột dạ, từng làm chủ tịch liên hiệp công thương, cũng từng làm chủ tịch hiệp hội người lao động, người sáng lập siêu thị Hoa Mỹ, sau khi bán siêu thị lập lên Cửu Đỉnh, hai mấy năm gập ghềnh sáng lập giả nghiệp lớn như thế, còn giỏi hơn nam nhân bình thường. Hiện giờ công thành thân thoái rồi, Giản Phàm đoán chừng hiện buông rèm nhiếp chính, từ sự lo lắng của Tương Địch Giai nhìn rằ, tám thành chuyện trong nhà do mẹ vợ định đoạt.