Hắc Oa

Chương 082: Gặp chuyện vui, lòng sảng khoái (3)

Chương 082: Gặp chuyện vui, lòng sảng khoái (3)

Giản Phàm thấy thái độ của Tương Cửu Đỉnh chừng mực, lý lẽ xem như công bằng không phải có ý xem thường mình, trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi:” Giám đốc Tương, nếu như tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi, anh sẽ ở giữa ngăn cản phải không?”
“ Sai rồi.” Tương Cửu Đỉnh lắc đầu cười:” Nếu như cả hai đều xuất phát từ trái tim, tôi mừng còn không kịp, sao lại ngăn cản. Nhưng mà anh bạn, em gái tôi không phải nam nhân bình thường có thể theo đuổi được đâu, cậu muốn khiêu chiến cực hạn của bản thân à?”
“ Có gì mà không thể chứ?” Giản Phàm nghe vậy nhẹ người, vui vẻ đứng dậy mang giấy tờ sở hữu nhà đất rời đi, tới cửa đột nhiên quảy lại cười tươi:” Cám ơn anh, quen biết lâu như vậy tới hôm nay mới thấy anh rất đẹp trai.”
Tương Cửu Đỉnh ngớ ra giây lát rồi phá lên cười, vẫy tấy tạm biệt, tiếp tục làm việc.
Suốt dọc đường xuống lầu lên xe trong lòng Giản Phàm cảm thấy phơi phới bay bổng, thái độ không ngăn cấm thậm chí là có phần cổ vũ của Tương Cửu Đỉnh khiến Giản Phàm khá cảm kích, ngồi vào xe bật nhạc lên, còn nghĩ xem có cớ gì, lý do gì để hẹn Tương Địch Giai không.
Giữa hai người đã phát sinh rất nhiều chuyện buồn vui, cãi vã, hiểu lầm lẫn ôn nhu lãng mạn cùng kích động, nhưng lại chưa thực sự một lần hẹn hò.
Trước kia luôn cảm thấy mặc cảm tự ti, đứng trước mặt Tương Địch Giai cũng vẫn cảm giác xâ xôi diệu vợi, bây giờ không thấy vô vọng như vậy, gian nan nhưng hi vọng ở phía trước. Có lẽ sự kiện vưa rồi khiến tự tin của Giản Phàm bành trướng, có lẽ vì một chút tâm lý báo thù Hương Hương khiến y muốn chinh phục một mục tiêu cao hơn, hoặc có lẽ đơn thuần không kìm nổi trái tim xào động nữa.
Đang cầm điện thoại định gọi cho Tương Địch Giai thì điện thoại đã kêu trước, nhìn số té ra là thằng béo ở quê, dám phá vỡ mộng đẹp của mình, cáu kỉnh mắng:” A lô, Béo, mới chưa tới hai tháng, muốn đòi nợ à, cho mày biết, miễn, tắo không có tiền ... Hả, mày tới Đại Nguyên bao giờ? Cái gì lại còn ở đại đội một? Fu-ck , không phải mày đi hộp đêm chơi gái bị tóm chứ? ... Được được tắo về ngay, mày đợi đấy.”
Lại là một niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống, à không ngờ là tên béo rơi xuống, kể ra hồi Tết đi chơi gặp Phí Béo một lần, mùng 1 tháng 5 đi lịch hai người chỉ nhắn tin, nửa năm rồi chưa gặp nhau. Vừa nghe Phí Béo không ngờ mò tới tận đại đội một rồi, Giản Phàm mừng vô kể vội vàng lái xe về.
Xe đỗ lại ở sân, vừa chạy vào trong đã nghe thấy cái giọng ba hoa của thằng béo.
Mẹ nó, thế quái nào mà xuống quê nó lại càng béo tốt hơn thế này, thịt trên mặt ép cho mắt còn ti hi hơn cả mắt lão tắm, mông to tới mức ngồi xuống một cái là không thấy cái ghế đâu nữa. Phí Béo đang múa mép lừa gạt Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân:” ...Thời tiết này phù dung trên núi liên miên tới ba trăm dặm, cảnh đẹp vô ngừng, có vài chục loại lợn rừng chưa nói, còn to thế này này, dài thế này, hơn trăm kg cũng không hiếm, nhưng ngu lắm, bắt không khó. Thỏ rừng càng ngu, cực kỳ dễ bắt, các cô thích gì ra thị tập có thể mua được hết ... Đã bao giờ thấy ba ba vàng tám lạng chưa, vậy mà chỉ chỉ 100, 200 đồng thôi, mà ở thành phố có tiền cũng chẳng mua nổi đâu. Còn cả nấm hương rừng, mộc nhĩ núi, đông trùng hạ thảo ... Quê tôi toàn món ngon, sau này tới đó tôi sẽ mời khách, chúng ta trao đổi tên tuổi số diện thoại cái chứ nhỉ?”
Giản Phàm nhìn cái thằng cứ thấy mỹ nữ là liều mạng tiếp cận này, thằng béo nói chuyện không bao giờ sợ lạc đề, vì dù nó nói thế nào cũng quảy lại chuyện ăn uống mà thôi, chỉ là hôm nay đụng vào nhầm đối tượng.
Nói ra thì Phỉ muội Lương Vũ Vân cũng rất có tâm hồn ăn uống, lại còn có thể chất ăn mãi không lo béo mà bao cô gái khao khát, đoán chừng cố ý trêu thằng béo, làm ra vẻ không vui:” Này anh, còn chưa tự giới thiệu đã lừa chúng tôi rồi, sao chúng tôi biết anh không phải người xấu?”
“ Nói gì thế?” Phí Béo ra sức biểu thị đây chỉ là hiểu lầm, chỉ cái cằm nọng của mình:” Cô nhìn là biết đây chính là dấu hiệu của giai tầng trung lưu, nghe tôi nói chuyện có thấy điển hình ưu tú của tinh thần kiến thiết văn minh thành thị không? Lại nhìn cái mặt trung hậu thật thà của tôi, đây mà là người xấu thì thiên hạ đâu ra người tốt ... Được, tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Phí, tên Sĩ Thanh, tức là chỉ phí có một chút sức là sĩ đồ có thể lên tới tận mây xanh đó. Hiện là thư ký đảng ủy kiêm thông tấn viên của trấn Phong Lâm, tôi đã giả nhập Đảng, đến tổ chức còn tin tưởng tôi vậy mà các cô còn hoài nghi à?”
Hai cô gái bị Phí Béo làm cười ngặt nghẽo, chưa nói gì khác, chỉ riêng cái mặt kia đã đủ người ta nhìn vào thấy vui vẻ rồi. Dương Hồng Hạnh phát hiện Giản Phàm đứng ở cửa, nghĩ tới hai người này là anh em thì càng cười dữ.
Giản Phàm làm bộ sừng sộ đi vào bốp vai thằng béo một cái, quát:” Béo, mày không đợi ở phòng trực ban mà mò vào đây làm cái gì?”
“ Oa ca.” Phí Sĩ Thanh nhìn thấy Giản Phàm, vui mừng đẩy ghế đứng lên giang tấy làm động tác ôm:” tắo nhìn thấy nơi này có hai hoa khôi cảnh sát cho nên đi theo.”
Giản Phàm cười né tránh, ánh mắt không có ý gì tốt lành nhìn thằng béo từ trên xuống dưới, chưa nói đã bị Phí Sĩ Thanh cướp lời:” Không được nói xấu tắo, không được nói tắo béo, mày chỉ đẹp trai hơn tắo một chút, không được đả kích tắo trước mặt hai vị mỹ nữ.”
“ Mày bị sưng rồi.” Giản Phàm chắp tấy sau lưng đi một vòng quảnh thằng béo:” Toàn thân mày sưng lên gấp đôi rồi đấy.”
Hai cô gái ôm bụng cười, Phí Sĩ Thanh vội vàng kéo Giản Phàm bỏ chạy không cho cái miệng rắn độc của y tiếp tục phun nọc nữa.
Tính cách của Phí Sĩ Thanh thì cả trăm năm cũng chẳng thay đổi được, tính có phần điên điên, gặp ai ba câu thôi là thân thiết, vì nhân duyên tốt nên khi đi học thường xuyên cùng nữ sinh ngồi cắn hạt dưa tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Bây giờ là cán bộ chính phủ đàng hoàng rồi, ở phương diện này càng tiến bộ, đi quảnh đội một một vòng, gặp ai cũng anh anh chị chị, pháp y Tạ được hắn gọi là dì thân thiết hơn cả gọi mẹ, đến trưa thôi đã nghiễm nhiên có đãi ngộ là người thân trong đội rồi.
Cái thằng béo tròn béo trục còn đáng yêu hơn cả gấu mèo được mọi người sắp thích hơn Giản Phàm rồi.
Buổi trưa ăn một bữa do đích thân Oa cả nấu, lại chui vào phòng Giản Phàm ngủ đã mắt 2 tiếng, khi Giản Phàm ở sân huấn luyện bắn trở về thì thằng này đã Thành Cương, Quách Nguyên, Vương Minh chơi đấu địa chủ tưng bừng, thấy Giản Phàm rối rít vẫy tắy:” Oa ca, Oa cả lại đây xem, tắo thắng lớn rồi, tối nay anh em mình có tiền cơm rồi.”
Giản Phàm dở khóc dở cười, thằng béo ngồi khoanh chân trên giường, hai tấy cầm bài, miệng ngậm thuốc lá, trước mặt là một đống tiền lẻ. Bình thường Giản Phàm đánh bài với đám thực địa này có thắng có thuả, vậy mà thằng béo xưa nay đánh bài không phải điểm mạnh lại thắng to, ai biết thì bảo hắn đi làm việc cho chính phủ, không biết còn tưởng là tới sòng bài làm việc. Làm mấy tên thực địa mặt vàng như nghệ cả rồi.
Biết đám độc thân trong đội tiền lương không đủ ăn hết tháng, thuả nhiều tiền thế này tha hồ thảm, chiếu cố tâm tình chiến hữu, Giản Phàm nói:” Này Phí Béo, quy củ trong đội là ai thắng người đó mời khách, mày thắng cũng uổng thôi.”
Phí Béo cười ha hả, nhìn Thành Cương mặt nhăn như bị rách, đẩy toàn bộ tiền tới:” Thành Cương, cho cậu đi mời khách, coi như cảnh sát là nhân dân đoàn kết, quà gặp mặt cũng phái có chứ. Cậu ít tuổi nhất giúp tôi mời các vị đại cả nhé, tôi và Oa cả đi gặp vài người bạn học. Mai chúng ta lại uống, thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất