Hắc Oa

Chương 083: Chưa vui đã thêm buồn.(3)

Chương 083: Chưa vui đã thêm buồn.(3)

Tâm tư xoay chuyển cực nhanh, chớp mắt có không ít đánh giá, song Giản Phàm vẫn không tìm ra được lời nào thích hợp ứng phó lần diện kiến chính thức này. Còn Thân Ngưng Sương bình tĩnh lặng lẽ nhìn, dường như muốn soi thấu tim chàng rể, khiến Giản Phàm như có gai sau lưng.
“ Bác, cháu xin lỗi, vừa rồi cháu hơi khẩn trương. “ Giản Phàm mãi lâu sau mới nói được một câu:
“ Ừ, ngồi đi. “ Thân Ngưng Sương đưa tấy rằ, đợi Giản Phàm ngồi xuống, mỉm cười: “ Chàng trai, khẩn trương là biểu hiện của sự thiếu tự tin, đã không tự tin sao còn tới đây?”
“ Vị chị Tương ạ ... Cháu thích chị ấy, chị ấy cũng thích cháu, chị ấy bảo cháu làm gì, cháu cũng không từ chối, hơn nữa, sớm muộn cháu cũng phải tới gặp bác. “ Giản Phàm ngồi xuống, tư duy cuối cùng cũng quảy trở lại rồi, nhớ lời Tương Địch Giai dặn, có sao nói vậy:
“ Được, thích hay không thích để sau nói, hôm nay tôi làm quen với cháu trước đã, Tiểu Phàm, cháu tốt nghiệp trường nào?”
“ Học viện thương mại, bên cạnh đại học thành phố ạ. “ Giản Phàm thành thật trả lời, phát hiện ánh mắt xem thường của mẹ vợ, lòng trầm xuống, bằng cấp này đem về quê lừa già trẻ còn được, ở trong giả đình này chỉ là trò cười:
Thân Ngưng Sương tựa cười tựa không bình phẩm: “ Khi đi học, Giai Giai là học sinh ưu tú, nếu không có tai nạn đó, nó thì vào đại học trọng điểm toàn quốc cũng không khó. Học viện thương mại, nói dễ nghe một chút là mở rộng chiêu sinh, nói khó nghe chút là nộp tiền đi học, tôi tra rồi, dù ở trường loại ba đó, thành tích của cậu cũng xếp ở nửa dưới, đúng không?”
Mẹ nó chứ, có phải chuẩn bị trước để làm bẽ mặt mình không? Lửa giận nháy mắt bốc lên, Giản Phàm cố áp xuống, giọng thì không dấu được sự trào phúng: “ Bác, đó là vấn đề của thể chế giáo dục quốc gia, đâu phải lỗi của cháu? Mỗi năm cháu phải nộp mấy vạn tiền học cũng oan lắm chứ. Huống hồ có trường đại học nào của Trung Quốc mà không như thế, Thanh Hoa, Bắc Đại chẳng lop vào top 50 thế giới, nói ra Trung Quốc toàn trường đại học hạng ba.”
Một lời giải thích hợp tình không hợp lý, Thân Ngưng Sương có lẽ muốn dùng bằng cấp khiến chàng cảnh sát nhỏ này biết khó mà lui, không ngờ bị phản kích lại, không khỏi ngẩn rằ, đi thẳng vào vấn đề: “ Tiểu Phàm, tôi không biết hai đứa vì sao tới với nhau, nhưng tôi muốn hỏi cậu, chẳng lẽ không nghĩ tới vấn đề môn đăng hộ đối? Cậu thấy mình phù hợp với Giai Giai nhà tôi sao?”
Câu hỏi này thì Giản Phàm đã có chuẩn bị rồi, tiếp luôn: “ Rất hợp ạ, bác trai là giáo viên, mẹ cháu cũng là giáo viên, đều là kỹ sư linh hồn của nhân loại. Bác là bà chủ lớn nhất của Cửu Đỉnh, cha cháu là ông chủ của Đệ Nhất Oa, đều làm kinh doanh, có gì không môn đăng hộ đối?”
“ A, mồm mép thật lợi hại, giờ tôi biết vì sao cậu theo đuổi được Giai Giai rồi. “Chỉ vài câu, Thân Ngưng Sương đã có nhận thức sâu hơn về Giản Phàm, bất lực bình phẩm, chẳng quả là dựa vào bộ mặt điển trai trắng trẻo cái mồm khéo léo thôi, muốn lừa đứa con gái lương thiện đơn thuần ít kinh nghiệm sống của mình quá dễ, xã hội này đầy rẫy kẻ như thế, trước kia nó cũng bị lừa một lần, nghĩ tới đó có vài phần căm ghét:
“ Giản Phàm, tôi nói thẳng nhé, chuyện ở khách sạn Ngũ Châu, Giai Giai đã kể, chúng tôi làm cha mẹ, rất cám ơn cậu. Lần đó nhà hàng hải sản Cửu Đỉnh xảy ra chuyện, cũng nhờ có cậu, chúng tôi cũng cám ơn.” Mấy câu này có vẻ rất hòa hoãn, nhưng Giản Phàm chưa kịp mừng thì Thân Ngưng Sương đã đổi giọng: “ Hai lần đó, cậu giúp nhà tôi chuyện lớn, nhưng cậu nghĩ tới không, nguyên nhân đều do cậu mà rằ. Vì cái phối phương của cậu, danh dự của Cửu Đình xuống một bậc, năm ngoái xin lên 5 sao không được. Nhà chúng tôi rất cởi mở, không phản đối hai đứa kết bạn, nhưng nếu nói tới cưới gả, tôi và cha Giai Giai đều không thấy thích hợp.”
“ Vậy thế nào mới thích hợp? “ Giản Phàm nghe mà trong lòng nổi sóng, làm cảnh sát hơn một năm, tính khí nóng hơn trước kia nhiều, nếu không phải là mẹ chị Tương thì y đã nói lời khó nghe rồi, dù Thân Ngưng Sương nói uyển chuyển tới mấy, bị từ chối thì ai chẳng khó chịu:
“ Thích hợp ấy à? Rất đơn giản, sức khỏe Giai Giai không tốt, muốn kết hôn phải tìm người nhiều tuổi hơn, biết thương người chăm sóc nó, bằng cấp phải cao hơn, ít nhất sự nghiệp phải có thành tưu. Tôi và cha con bé đã khổ cả đời rồi, khó khăn lắm mới vượt lên được, giờ lại gả cho vào cái nhà nghèo để chịu tội à? ... Cậu đừng giận, tôi không nhắm vào cá nhân cậu, tôi mong cậu có thể bình tĩnh mà suy ngẫm những lời tôi nói, có người làm cha mẹ nào mà không lựa chọn như thế? “ Thân Ngưng Sương mỗi câu như dao, đâm vào tự tôn yếu ớt của Giản Phàm, toàn bộ điều kiện đều đã loại Giản Pham ra khỏi phạm vi cân nhắc rồi:
Không khác gì bị trực tiếp tát vài cái vào mặt, Giản Phàm nắm chặt tắy, cực lực khống chế lửa giận của mình: “ Cháu có thể phấn đấu.”
“ Nói thì dễ thôi, còn nữa, hôn nhân là thứ thực tế, cậu phải nghĩ tới thực lực kinh tế của mình chứ? Giai Giai mỗi tháng tiêu vặt cũng 1,2 vạn, nếu nó hứng thú lên, tiêu liền mười mấy vạn cũng có, mỗi tháng lương được vài nghìn, hai đứa ở với nhau thì sao đủ sống? Bảo nó nuôi cậu à?”
Câu này không khác gì cọng cỏ cuối cùng đè chết con lừa, hai bên quá thân thiết khiến Giản Phàm gần như quên mất chênh lệch hai bên, hôm nay bị Thân Ngưng Sương nhắc tới, sắc mặt Giản Phàm càng lúc càng khó coi, ánh mắt ngày càng lạnh.
Không khí trong phòng như chỉ đợi một đốm lửa nhỏ thôi sẽ nổ tung.
Đột nhiên di động trong túi vang lên, Giản Phàm đứng bật dậy khiến Thân Ngưng Sương giật nảy mình, nhìn chàng trai mặt âm u, không nói nữa. Giản Phàm cầm điện thoại, là số Lý Uy, đặt lên tai nghe, là tin tức kinh người: “ Có tung tích của Tôn Trọng Văn, gặp nhau nói chuyện.”
“ Được. “ Giản Phàm cúp điện thoại, nhìn lại Thân Ngưng Sương, cố gắng hòa hoãn ngữ khí nói: “ Bác, cháu tôn trọng bác là trưởng bối, chúng ta không nói lời khó nghe. Trừ khi chị Tương lắc đầu, còn không ai cản được cháu.”
“ Thế à, đó là con gái tôi, tôi nghĩ nó không tới mức vị cậu mà bỏ tôi chứ? “ Thân Ngưng Sương cười khinh miệt, tất cả đều trong dự đoán cũng như tính toán của bà:
“ Hừ, có ai làm mẹ như bác, con mình mà nói chuyện bỏ hay không bỏ à? Té ra chỉ đến thế mà thôi, can thiệp vào chuyện con cái thế à? “ Giản Phàm khịt mũi, may mà chưa nói bậy:
“ Hỗn láo, đừng tưởng cậu là cảnh sát bẩn mà muốn làm gì thì làm, nói cho cậu biết, cậu chưa tới tầng cấp đó đâu. “ Thân Ngưng Sương vỗ bàn đứng dậy, đã bao giờ bà ta bị châm chích như vậy:
“ Cái gì, cảnh sát bẩn? “ Giản Phàm chỉ mặt mình, núi lửa tích tắc bùng phát, gằn giọng: “ Bác nói cho rõ ràng đi, ai là cảnh sát bẩn, cháu bẩn chỗ nào? Con trai bác bị đập cho nửa sống nửa chết, không phải cháu đứng lên đỡ cho à? Cái khách sạn nát này bị lưu manh bao vây, khi đó bác ở đâu? Nếu không phải nể mặt chị Tương, ai thèm quản tâm các người sống chết thế nào? Có tiền thì ghê gớm lắm à? Có tiền thì thoải mái sỉ nhục người khác à? Thời buổi này ông chủ lớn nhảy lầu tự sát nhiều lắm, hôm nay phong quảng, mai ăn mày chưa biết đâu, cũng chỉ có hai tấy hai chân thôi, vênh váo gì?”
Không dễ đọc đúng không, đây là truyện nếu chưa tới độ tuổi nhất đinh, hoặc chưa có trải nghiệm sống nhất định, sẽ khó nuốt trôi. Nhưng cái hay của truyện cũng ở đó, yên tâm đây không phải truyện tự ngược đâu, GP rồi sẽ tỏa sáng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất