Hắc Oa

Chương 085: Lén lén và lút lút. (1)

Chương 085: Lén lén và lút lút. (1)

“ Tôi, tôi dẫn đội? “ Giản Phàm bất ngờ lắm, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, à không, còn chưa bao giờ nghĩ tới ấy chứ, suýt nữa y nhìn xem còn ai khác trong phòng không:
Tần Cao Phong cười nhẹ: “ Người đầu tiên tìm ra manh mối là cậu, thế nên cục phê chuẩn công lao cá nhân hạng ba, Trần Thập Toàn cũng tương tự, cả đội ta công lao tập thể hạng ba, cậu đại biểu cả đội lĩnh thưởng. Cậu là nhân vật chính, tôi là người xem.”
Cái gì? Mình được thưởng? Còn dẫn đội đi nhận thưởng? Giản Phàm thấy hơi chóng mặt, hồi đi học còn chưa bao giờ là học sinh ba tốt, vô số lần hâm mộ và ao ước mà không thành, ai ngờ được khi lớn tướng rồi vinh dự lại liên tiếp ập tới, mặc dù chẳng quản tâm tới công trạng, nhưng cứ tưởng tượng nếu tin này báo về cho cha mẹ sẽ thế nào cũng đủ phấn khích.
“ Lần trước còn chưa kịp mừng công thì cậu để xảy ra vấn đề, lần này coi như cậu đã đợi được tới lúc vinh danh, hi vọng cậu biết quý trọng nó. Đi chuẩn bị đi, mai không cho nghỉ phép đâu đấy.” Tần Cao Phong phất tấy một cái cầm tài liệu lên đọc, ý tứ xéo đi, đừng làm phiền tôi nữa:
Giản Phàm kính lễ chạy đi, vốn tưởng bị phạt rồi không ngờ lại là đại hỉ, ra ngoài cửa là mất hết hình tượng, nhảy chân sáo như ngựa non vùa đùa chạy lên lầu, di động rung lên, có tin nhắn.
Đường Đại Đầu gửi tin :" Người anh em, tiền lấy về đủ rồi, yên tâm, không thiếu phần của
cậu đâu.
Á ... Giản Phàm hít một hơi, lần này đúng là đau dạ dày thật, vừa cao hứng chưa lâu. Mẹ nó, Đường Đại Đầu, phá hỏng hứng chí của lão tử, vừa sinh ra chút tinh thần cao thượng đã bị lôi xuống bùn, mà sao mà lấy tiền về nhanh như thế? Chuyện hôm nay tà môn quá mức.
Lòng nửa lo nửa mừng, Giản Phàm lảo đảo về tới phòng hồ sơ, lúc thì nghĩ tới cảnh đeo băng đỏ lên đài nhận thưởng, lúc thì nghĩ chuyện bất thường hôm nay, cuối cùng vỗ trán tổng kết: Mẹ nó, sao cuộc đời mình có tính tráo phúng như thế chứ?!
Mình được khen thưởng cơ đấy.
Hiện trường phòng hội nghị lớn nhất của cục công an thành phố, bàn kề sát bàn, có thể dung nạp tới ba bốn trăm người. Đúng tám giờ, đại biểu các các chi đội, đại đội, đội trị an, đồn công an phân bố khắp thành phố ăn mặc đẹp đế tới hội trường, khung cảnh nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Khi đoàn người Giản Phàm tới nơi thì hội trường đã đầy một nửa, ký tên báo danh, bỏ bút xuống phát hiện hai cô gái ở chỗ báo danh đều nhìn mình lộ vẻ kinh ngạc và hâm mộ, Giản Phàm tức thì nhớ rằ, lần đầu tiên lên cục chính hai bà chị này đã dạy mình phải đối phó với phó cục trưởng Tiêu thế nào, cười ngọt sớt ân cần hỏi han. Hai cô gái không ngờ soái cả vẫn còn nhớ tới mình thì mừng lắm, bọn họ thì vẫn nhớ như in, nhất là chị Lục vẫn còn nhớ món canh của Giản Phàm, xem ra hiệu quả không tệ, béo hơn năm ngoái nhiều.
Bởi vì đông người nên cũng không thể nói nhiều, đội một xưa nay đứng đầu các đại đội, hôm nay cũng thế, mọi người lôi kéo Tần Cao Phong và pháp y Tạ đi nói chuyện, chỉ còn lại vài người tư lịch cạn ngồi ở vị trí bên mé. Giản Phàm giống như thời học đại học, kiếm vị trí xâ nhất vắng nhất để ngồi, làm Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh vốn kiếm được chỗ ngồi với người quen cũng chạy tới góp vui, ba người ngồi cùng nhau, sau đó Sử Tĩnh Viện, Quách Nguyên cũng tới tụ tập nốt.
Hội trường bốn bề rì rầm như có cả đàn ong lớn bên trong, chính diện là băng rôn " Đại hội biểu dương mừng công kết thúc vụ án cướp của giết người 6.24". Trên đài có mấy cảnh sát trẻ chạy quả chạy lại bố trí thiết bị, loa phát bài cả cảnh sát, nhìn đâu cũng thấy mũ cảnh sát và cảnh hàm lấp lánh sao. Ở trong tập thể cường điệu tính cộng đồng này, khả năng sẽ hạn chế sự phát huy tài hoa của cá nhân, nhưng không thể phủ nhận nó tạo thành tập thể có sức mạnh không thể xem thường.
Nhiều đồng đội tụ tập một chỗ như thế Giản Phàm không khỏi nhớ tới đêm đi kháng lũ đó, mệnh lệnh hạ xuống, vô số người không chút do dự tiến lên, cũng là bài cả này vang vọng bên tắi, tiết tấu mạnh mẽ, dồn dập, làm người ta bất giác nhiệt huyết sục sôi.
Sắp tới lúc bắt đầu hội nghị, có vài cô gái ở nhà chiêu đãi công an đi vào, sườn xám đỏ rực, thân hình yểu điệu tha thướt tức thì thu hút ánh mắt của cả đám người, Giản Phàm đương nhiên không ngoại lệ ánh mắt nhìn suốt từ cửa lên lễ đài, liếc quả ngực nhấp nhô, chỗ xẻ lấp lộ chăn đi tất màu da, mông vểnh cao, toàn bộ là mỹ nữ, lại còn cao bằng nhau, đang nhìn không chớp mắt thì có một bàn tấy xuả xuả trước mặt.
“ Này, này, nhìn tới ngốc rồi à? Mắt có còn không thế?”
“ ra chỗ khác, quản nhiều quá, càng ngày càng lèm bèm.”
Giản Phàm lắc đầu, gạt cái tấy trước mắt rằ, là của Dương Hồng Hạnh, mặc dù ngồi rất ngày ngắn, nhưng khẩu khí lại không nghiêm túc như thế:” Giản Phàm, sao anh đi tới đâu cũng quen được nữ nhân thế? Ngày hai cô gái văn phòng cục công an cục biết, gọi chị Lục, chị Lưu đến ngọt, em nghe rợn người, lại còn không cho quản à? Em không quản anh thì ai quản?”
Bốn bề nhốn nháo nhấn chìm lời của Dương Hồng Hạnh, đây là nơi bàn chuyện riêng tư tuyệt hảo.
Chỉ Giản Phàm nghe được lời của cô, quảy đầu sang, Dương Hồng Hạnh mặt mang nụ cười, chân vắt chéo, đi xăng đan, ngón chân cong cong, y phiền nhất là bị người khác ước thú, ghé tới nói nhỏ:” Lớp trưởng, giữa chúng ta chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra nhé, vậy mà em đã tự coi mình là vợ anh rồi à? Anh còn chưa nghĩ kỹ có làm chồng em không đâu đấy.”
“ Đừng có ngả ngớn, anh chẳng có bản lĩnh gì, chỉ giỏi nói linh tinh, hôm nay anh là công thần nên em không so đo với anh, tinh thần lên một chút, lát lên đài đừng có làm mất mặt đại đội 1. “ Dương Hồng Hạnh ưỡn thẳng lưng lên, mắt nhìn thẳng về phía trước:
Nhìn thái độ nghiêm túc không nói cười ấy, Giản Phàm chỉ biết thở dài, tịt luôn. Chẳng phải vì Dương Hồng Hạnh nói sai, chỉ là cảm thấy cụt hứng, bình thường rất thích trêu ghẹo nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ, mà phản ứng của mỗi cô gái cũng khác nhau. Nếu như trêu Tương Địch Giai, chị Tương nhất định sẽ cười khúc khích không phật ý, nếu trêu Tằng Nam sẽ bị cô bảy mọi trò đáp trả, càng trêu càng thú vị; trêu Hồ Lệ Quân thì hỏng, nói không chừng một hai câu là biến thành thật luôn ...
Lại lần nữa nhìn Dương Hồng Hạnh, đôi mắt hơi hẹp dài, đuôi mắt cong lên, lông mày đậm mà thẳng mạnh mẽ cá tính, nổi bật nhất là sống mũi cao khá gọn gàng, cân đối giữa hai gò má, môi mỏng luôn hơi mím lại nghiêm nghị. May mà khi cười còn có lúm đồng tiền vớt lại khiến vẻ đẹp của cô mềm đi, không thì không phải loại hình mà nam nhân thích tiếp cận.
Nếu là trong giới cảnh sát khẳng định là thuộc cấp hoa khôi rồi, có điều phắp mắt nhìn xâ hơn thì không xinh đẹp cũng không có khí chất cùng sự ôn nhu như Tương Địch Giai, không có sự gợi cảm chỉ với một ánh mắt khiến nam nhân ngứa ngáy như Tằng Nam, đương nhiên cũng không có sự hào phóng thoải mái như Hồ Lệ Quân.
Mỗi lần hai người chỉ đần đùa vài câu, Dương Hồng Hạnh sẽ cố ý né tránh chủ đề nam nữ, đôi khi thấy cô thực sự không tệ, nhưng mà ... lại lần nữa phải đau khổ thừa nhận mẹ nói đúng, cô gái này quá truyền thống, quá chính thống.
Chính thống cũng chẳng phải là chuyện xấu, có điều trong mắt Giản Phàm, nam nhân không lưu manh, bằng với không có lý tưởng, nữ nhân không lưu manh, nam nhân khẳng định không vui vẻ lắm. Ngày cả đùa vài câu cũng không hưởng ứng, tất nhiên là thấy vô vị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất