Chương 089: Vạn dặm truy kích. (2)
Giản Phàm yên tĩnh, nhưng ba cái miệng kia thì không chịu yên.
“ Ôi, tôi nhớ nồi thịt hầm của Giản Phàm quá, nhất là thịt bê, ngoạm một miếng, mềm ngọt tới tim. Trời, lại còn nước canh nữa, rưỡi lên cơm nóng thì ăn quên sầu luôn, chậc chậc ... “ Trương Kiệt cố ý nói, chép miệng liên tục làm bộ thèm thuồng trêu Thành Cương, ai bảo thằng này ham ăn háu đói nhất đội, đã thể lại còn nhỏ nhất, không trêu hắn thì trêu ai:
“ Tôi thấy Giản Phàm làm thịt gà mới là ngon, nấu cùng khoai tây, ăn miếng khoai tây mềm mềm lại thấm đãm vị thơm của gà cứ gọi là mê ly. “ Quách Nguyên cũng tìm niềm vui trong nỗi khổ, cố tình miêu tả: “ Nước canh mỡ màng này, thịt vừa thơm vừa mềm, ăn mà xướng tận xương, Thành Cương, có muốn ăn không?”
“ Xì, hai người biết quái gì là ăn mà trêu chọc người tắ, cha Oa cả làm thịt lợn rừng, thịt thỏ, lại còn cả cừu ngũ vị mới gọi là ngon nhé, hai người chưa bao giờ ăn đúng không? Nhà hàng 5 sao ở Đại Nguyên cũng chẳng thể làm được đâu ! Đúng không Oa ca, khi nào về Đại Nguyên anh nhớ làm một bữa thật hoành tráng nhé ... Ôi đói chết thôi, đừng nói tới chuyện ăn nữa. “ Tiêu Thành Cương cảm khái một phen đâm ra tự hại mình, hai tên kia cười đắc ý:
Không ngờ nói tới chuyện nấu nướng mà Giản Phàm cũng chẳng hưng phấn hơn, còn thở dài lắc đầu:” Lâu rồi ít làm cơm, sợ là không quảy trở lại trình độ cũ được nữa, thứ này không luyện thường xuyên là tấy nghề xuống nhanh lắm.”
Mấy tên kia không chịu, chẳng cần biết tấy nghề tấy ngỗng gì, chỉ trích Giản Phàm keo kiệt.
Nhưng mà câu này không phải nói dối, Giản Phàm không nhớ lần cuối mình cầm vào dao phay là khi nào nữa, chắc phải gần một tháng. Vừa nghe Tiêu Thành Cương nhắc tới chuyện ở quê, tâm tư bay đi cả ngàn dặm, quảy về huyện thành nhỏ, bên cái bếp đất khói mùi mịt. Không biết cha đang rửa thịt cừu hay là rán đậu, tắm Cường, Thủy Sinh, Đào Hoa chắc là về trấn Phong Lâm rồi. Không biết mẹ có phải đang đứng ở cửa bếp mắng cha vì lý do trời ơi đất hới nào đó không? Không biết em gái đã về nhà hay là điên điên khùng khùng chơi với đám bạn quên lối về, con bé đó không giống y, không thích ở n hà.
Thi thoảng gọi điện không đủ vơi nỗi nhớ nhà, đi càng xâ, nỗi nhớ lớn lên vài phần.
Cái cuộc sống nhỏ bình đạm đó mới là thứ Giản Phàm khao khát nhất, cho dù con người y có thay đổi tới đâu, mong ước đó vẫn không đổi.
Tết, muôn vạn trái tim đều, vô vàn nẻo đường đổ về cùng hướng.
Đại Nguyên, tàu hỏa số hiệu 247 kéo còi chầm chậm vào ga, xịch một cái đỗ lại, cửa mở rằ, dòng người như thủy triều từ các khoang tàu tràn lên sân ga, biểu ngữ "đảm bảo an toàn giao thông Tết Xuân" bay phần phật trong gió.
Xoắt vé lên tàu thì rất nghiêm, xuống tàu kiểm tra không nghiêm nữa, chỉ nhìn lướt quả cuống vé rồi cho đi, thế nhưng công tác chẳng nhẹ nhàng hơn, ở ngoài sân ga đã tụ tập tới mấy nghìn lữ khách chuẩn bị về quê. Những tiếng quát tháo la lối đủ mọi khẩu âm liên tiếp nối liền nhau, xen vào đó là tiếng khóc trẻ nhỏ.
Chen chúc tới không còn chỗ mà thở nữa.
Chú thích: Đây là Xuân vận.
Trong đám đông chen lấn ra hai người mặc áo phao, chùm mũ len, cổ áo kéo cao quấn khăn che nửa khuôn mặt, đi nhanh ra ngoài, một người hỏi: “ Địa Long, hỏi tắm Trụ ở đâu chưa?”
“ Bọn chúng xuống xe ở phía bắc Thanh Từ, một tiếng nữa là tới.”
“ Ừ, lát nữa thông báo cho chúng chỗ tập trung.”
“ Vâng, Dân ca, thời điểm này chúng ta tới Đại Nguyên không an toàn, bọn cớm đang lùng sục khắp nơi, tìm tới tận nhà rồi.”
“ Cho nên mới tới Đại Nguyên, bọn chúng làm sao ngờ chúng ta dám quảy lại.”
“ Thì đúng thế, nhưng mà Tết đến bọn nó tra gắt lắm.”
“ Cậu đúng là chuột ngoài ruộng, chưa từng ở thành phố, người càng đông càng an toàn, trước Tết chặt một chút, sau Tết là lỏng ngay, khi đó chúng ta đã ra nước ngoài, bọn chúng còn dám truy đuổi sao?”
Hai người trò chuyện vài câu, vẫy một cái tắxi, chớp mắt biến mất trong dòng xe cộ tấp nập ngày Tết.
Cùng lúc đó Tề Nguyệt Các cũng đã đóng cửa kinh doanh chuẩn bị ăn Tết, Tề Viên Dân vừa ngủ dậy thì nhận được tin nhắn :" Anh,
em tới Đại Nguyên rồi, gặp nhau ở chỗ cũ.
Xe cảnh sát hú còi chạy vào chi đội hình sự Đại Nguyên, bảy cảnh sát từ Vân Thành về áp giải ba nghi phạm, tạm thời giam ở chi đội. Ngũ Thần Quảng vội vàng xuống lầu gặp được Hồ Lệ Quân bụi bặm đường đất trở về, báo cáo ngắn gọn, 6 nghi phạm bố trốn vụ án buôn lậu cổ vật 1226 đã bắt được ba, Trương Chí Dũng vẫn cắm chốt ở Vân Thành bắt nốt.
Sắc mặt Ngũ Thần Quảng đầy lo âu, hỏi tới tung tích Lý tắm Trụ, Đồng Cô Sơn, Tề Thụ Dân, chỉ được cái lắc đầu. Lần này thời gian truy bắt ít, nghi phạm phân tán mấy nơi, riêng điều phối lực lượng cảnh sát đồng loạt ra tấy tránh bứt giây động rừng đã khó, nhìn nữ tướng của mình mặt xạm đi nứt nẻ vì gió lạnh, một đồng chí nữ suốt ngày bôn ba như vậy, Ngũ Thần Quảng không nỡ trách: “ Nghỉ ngơi một chút đi, đội trưởng các cô hôm quả đã đi Vân Thành, trong đội cần người chủ trì công tác, chuyện thực địa giao người khác làm.”
“ Vâng, chi đội trưởng ... “ Hồ Lệ Quân hỏi gấp Ngũ Thần Quảng đang vội vàng rời đi: “ Tổ của chúng tôi sao rồi ạ?”
“ Vẫn lang thang ở Hà Nam, không bắt được thì khỏi về ăn Tết. “ Ngũ Thần Quảng chỉ dừng lại một bước, không vui nói:
Theo sau là mấy thẩm vấn viên tấy cầm sổ ghi chép, nội vệ trong đội như đón địch, phòng trực ban, cửa, đội trọng án đều tăng cường canh gác, súng lăm lăm trong tắy, Hồ Lệ Quân sởn gai ốc, lại một năm khó sống rồi.
Vừa nghĩ vừa về đội trọng án, nội vệ quả loại tuần tra, xem ra phong tỏa rồi, đăng ký rồi vào tổ chuyên án ở tầng một, trong văn phòng lớn vẫn còn đám người cắm mặt vào màn hình. Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt tán gẫu như đôi vợ chồng già, hai đồng chí này thẩm vấn Trịnh Thành Thắng liền hai mấy ngày chưa có thu hoạch gì, ấy vậy mà vẫn trà bánh trò chuyện vui vẻ, chả có vẻ gì sốt ruột.
Chào hỏi xong, Hồ Lệ Quân gọi Lương Vũ Vân sang một bên: “ Đám Giản Phàm ra sao rồi?”
Mắt đảo tròn, vừa về đã hỏi Giản Phàm? Lương Vũ Vân thầm lè lưỡi, đồ đào hoa đáng ghét: “ Anh ấy vừa tới thành phố Linh Bảo, hôm nay chuẩn bị bắt giữ.”
“ Không có chuyện gì ngoài dự liệu chứ?”
-“Có chuyện gì được, gần một tuần rồi, bọn em sắp chịu không nổi, ăn ngủ thống nhất, lại còn bị gọi dậy nửa đêm, không cho về nhà, khó chịu chết.”
“ Than phiền cái gì, có ai là không như vậy? Cô không nghĩ mà xem, bọn họ chạy quả hai tỉnh, cả ngày ăn ngủ trên xe có mệt không? “ Hồ Lệ Quân nghiêm khắc mắng:
“ Dạ.” Lương Vũ Vân rụt đầu lại, không dám cãi:
“ Đi làm việc đi, có tin tức gì thông báo cho tôi, giờ tôi đã về đội rồi.”
Trò chuyện đơn giản vài câu, ai nấy về văn phòng của mình, Hồ Lệ Quân lấy di động rằ, lòng nổi lên kích động muốn nghe thấy giọng Giản Phàm, đây là lần đầu tiên Giản Phàm ra ngoài truy bắt, có chút lo lắng. Nhưng cầm rất lâu không bấm số, sợ quấy nhiếu y.
Đợi cậu ấy về vậy, Hồ Lệ Quân thấy mình mỗi lúc một khó át chế tình cảm.