Chương 096: Lời đề nghị giá trị. (2)
“ Có kiến giải.” Lý Uy giơ ngón cái gật gù, chàng trai này kiến thức có thể thiếu nhưng con mắt nhìn nhận sự việc thì rất thấu triệt, đủ khỏa lấp thiếu xót của bản thân:
“ Cậu còn chưa biết đâu.” Đường Đại Đầu háy mắt với Giản Phàm:” Nơi này còn có bể bơi nước nóng, KTV, xông hơi mát xâ thư giãn, còn cao cấp hơn cả Thịnh Đường đấy. Khi xưa trang trí Thịnh Đường học tập người ta không ít. thật tà môn, nơi này kém hơn, thu tiền lại nhiều hơn, vậy mà vẫn có người tới ...”
Tằng Nam cười khúc khích vài tiếng, Lý Uy hôm nay thái độ ôn hòa, không mắng Đường Đại Đầu. Chén quả chén lại, một bình Trúc diệp thanh cất giữ 30 năm rót vào từng chén mỗi người, bàn ăn lan tòa mùi thơm của rượu hòa trộn mùi thuốc đặc trưng.
Hoàn cảnh đúng là ưu nhã dễ chịu, không bật điều hòa, gió hiu hiu bên ngoài mang theo mùi vị tự nhiên, bốn phía nhà ăn bố trí các loại chậu cảnh. Phục vụ viên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, từ đưa thức ăn, rót rượu, mời khách đều chu đáo, cùng đứng ở khoảng cách vừa đủ để đợi phục vụ không ảnh hưởng tới khách chuyện trò. Dụng cụ ăn uống đều là màu trắng viền vàng, với nhiều năm công phu của Giản Phàm mà không nhìn ra được nơi sản xuất, có điều đúng là bất phàm.
Mọi thứ đều hài lòng, nhưng bữa cơm này làm Giản Phàm tiêu hóa không tốt, cảm giác trong nụ cười mỗi người đều ẩn dấu chuyện chưa nói. Đường Đại Đầu là người thành thật nhất vậy mà Giản Phàm cũng thấy ánh mắt của hắn rất bất thường, Tằng Nam thì có vẻ si mê đắm đuối đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi Giản Phàm, còn Lý Uy rõ ràng là cao thâm khó lường, chỉ khi nhìn Tằng Nam mới lộ chút tình cảm thật.
Ăn tới hai tiếng, toàn nói những chủ đề đẩu đâu, khi sắp kết thúc bữa ăn, Đường Đại Đầu nói là đi lấy xe, Lý Uy lúc này mới nói một câu có tính mục đích:” Tiểu Phàm có hứng thú chuyển ngành không?”
“ Chuyển ngành ạ?” Giản Phàm bất ngờ lắm, té ra bữa cơm này muốn khoét góc tường:
“ Đừng căng thẳng, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Lý Uy nhấc áo vest choàng lên lưng ghế mặc vào người, nói với giọng tùy ý:” Tôi cùng với nhiều cấp dưới đều xuất thân từ hệ thống công an, con người sống không nền chỉ biết nhìn về một hướng, chút tiền lương đó sao nuôi nổi người, nếu cậu hứng thú, có thể thử thay đổi hiện trạng.”
“ Giám đốc Lý, tạm thời tôi không có ý này, với trình độ của tôi vào làm cảnh sát không phải dễ dàng gì, từ bỏ thấy không nỡ, mà nếu bỏ rồi, tôi lại không biết làm cái khác.” Giản Phàm lắc đầu, câu này ít nhất một nửa là sự thật, đứng dậy theo:
Phục vụ đi trước dẫn đường, Lý Uy đi trước quảy đầu nhìn Giản Phàm, không phật ý mà còn tán thưởng:” Ha ha ha, tôi thích người trẻ tuổi thực tế như cậu, bây giờ người trẻ quá xốc nổi, mở miệng ra là toàn thứ cao xâ viển vông, nhưng làm việc thì chẳng ra làm sao, chưa làm được gì đã đòi hỏi thù lao, thành sự không đủ, bại sự có dư. Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, lời đệ nghị này luôn có hiệu quả, khi nào muốn có thể tìm tôi, cánh cửa Uy Thịnh vĩnh viễn mở rộng cửa với cậu.”
“ Cám ơn giám đốc Lý.” Giản Phàm cảm thấy có chút thành tựu, bây giờ mình cũng là nhân tài được người ta thịnh tình mời nhảy việc rồi:
Len lén quảy đầu nhìn Tằng Nam, không ngờ hai người vô tình bốn mắt chạm nhau, đã uống kha khá rượu, Tằng Nam mang vẻ thẹn thùng vô hạn, môi mím lại thành đường cong cám dỗ, cũng cười.
Lúc rời cửa sắp đi, Lý Uy dùng hai ngón tấy kẹp danh thiếp màu vàng đưa Giản Phàm, nhưng lại dặn dò Giàn Phàm đưa Tằng Nam về, ba người đứng vẫy tấy tiễn ông ta rời đi.
Giống như bữa cơm xã giao bình thường, không có sóng gió kịch tính nào cả, chỉ là y được nữ nhân chú ý thì còn hiểu được, khiến Lý Uy chú ý thì hơi khó lý giải rồi, Giản Phàm tấy cầm tấm danh thiếp, hơi đầm, không ngờ bằng kim loại. Vừa mới lên xe Đường Đại Đầu quảy lại chỉ tấm danh thiếp:” Này Giản Phàm, tấm danh thiếp đó bằng vàng thật đấy, người bình thường thì anh rể tôi không cho đâu, có danh thiếp này tới công ty không cần hẹn trước, giao ra là có người lập tức liên lạc giúp cậu. Anh rể tôi nhìn trúng cậu rồi, biết không, tôi kể hết chuyện hai chúng ta làm cho anh ấy nghê, chà, anh ấy cũng phải giật mình, luôn miệng nói cậu là kỳ tài, làm việc cho anh tôi, ngày cả lái xe cũng có lương tới 5000 ...”
Giản Phàm không để ý tới cái miệng thao thao bất tuyệt của Đường Đại Đầu mà hỏi người đáng tin hơn:” Thật không?”
“ Ừ.” Lần này do Đường Đại Đầu lái xe, Tằng Nam và Giản Phàm ngồi ở ghế sau, nhưng hai người lại không có cử chỉ thân mật như trong bữa ăn:” Có điều sao trông anh không mấy hứng thú, đây là cơ hội thay đổi vận mệnh đấy. Trong thành phố này, thậm chí cả tỉnh không ít người chen lấn vỡ đầu mà không có cơ hội kết giao với ông ấy.”
“ Ai nói tôi không có hứng thú?” Giản Phàm đắc ý cho danh thiếp vào ví tiền, huênh hoang nói:” Đã là kỳ tài thì phải làm giá chứ, đâu thế nào người ta nói một câu mà chạy theo ngày được, như thế mất giá quá.”
Đường Đại Đầu nghe thế cao hứng cười lớn:” Tôi biết là thế nào cậu cũng đồng ý mà, ha ha ha, tôi không khoác lác đâu, bằng vào thủ đoạn của cậu, chỉ cần hai năm là hơn đứt tôi rồi, dứt khoát sẽ trở thành nhân vật thượng tầng của tỉnh thành. Tới tầng cấp của anh rể tôi rồi cậu mới hiểu thế nào là cuộc sống, muốn ăn gì thì ăn, muốn ở đâu thì ở, muốn ngủ với ai thì cũng chỉ cần một câu nói thôi, mẹ nó, lúc đó tôi cũng nước lên theo thuyền, thích làm gì thì làm ..."
“ Nghe có vẻ không tệ đâu.” Giản Phàm gật gù, có vẻ động lòng lắm, nhìn Tằng Nam cười ẩn ý:
Tằng Nam "hừ" một tiếng khinh bỉ quảy đầu sang bên, không để ý hai tên dâm dân này nữa, mặt đầy phản cảm.
Trên đường về làm Tằng Nam có chút bất ngờ là Giản Phàm lại có vẻ coi câu nói đùa của Lý Uy là thật, nhất định muốn đưa mình về nhà, cô nghĩ một lúc không về nhà mà tới Thịnh Đường. Hôm nay Giản Phàm mặc thường phục nên không phải ngại, khách khí đưa Tằng Nam có vài phần hơi men lên lầu, Đường Đại Đầu ánh mắt ám muội vẫy tấy bảo hai người tùy tiện, không làm bóng đèn nữa.
Giản Phàm nhìn đồng hồ, lúc này vừa mới quả 3 giờ chiều một chút, nắng vàng trải khắp sân đỗ xe xi măng rộng rãi, Thịnh Đường vắng tắnh chẳng thấy bóng dáng một vị khách nào, điều hỏa thổi cả tầng lầu mát mẻ, bước từ bên ngoài vào, rùng mình một cái vì khoan khoái.
Hai người sóng vai bước đi, Tằng Nam thi thoảng chào hỏi bảo an, mặc dù uống không nhiều, nhưng cô có vẻ không chịu nổi hơi men vậy, bước chân hơi loạng choạng. Giản Phàm nhìn mỹ nhân bên cạnh, hôm nay là lần ngắm nhìn nhìn nhiều nhất, cũng là lần Tằng Nam chú ý trang điểm nhất, chiếc áo khoác nhỏ mặc ngoài, áo xuyên thấu, rõ ràng hình dáng máu sắc áo lót ren cầu kỳ bên trong, mép váy hồng chẳng gió tự đong đưa, giày cao gót thủy tinh, nhìn gần thấy rõ cả đôi chân nhỏ khắc bằng ngọc, giống đang diễn đoạn kịch Quý phi say rượu.
Vẻ đẹp này tuyệt đối có thể chấn động tận tim nam nhân, mang theo vài phần thanh tú của giai nhân nước nam, lại không mất phóng khoáng của mỹ nữ phương bắc.