Chương 098: Không thể có kết cục tốt.(1)
Một câu nói không đầu không cuối, một câu nói nhẹ nhàng lại không khác gì một vụ nổ lớn, cánh tấy giữ cửa của Tằng Nam run lẩy bẩy, tựa hồ còn kinh hãi hơn vừa nãy bị cưỡng bức vài phần, đóng sầm cửa lại, cài chốt, chắn phía trước cửa không để Giản Phàm đi, bấm máy chích điện thị uy: “ Anh vừa nói cái gì thế?”
Bị người ta đánh còn cười được đã là không đơn giản, bị nữ nhân đánh mà vẫn cười được thì đúng là bất phàm.
“ Ha ha ha ha ... “ Giản Phàm ngửa đầu cười một tràng dài, chỉ một câu hỏi đó đã khiến y biết hết những gì muốn biết: “ Tôi chẳng nói gì cả, cô không chuẩn bị nói cho tôi à?”
Lúc này nụ cười sáng lạn nở trên khuôn mặt bị đánh tới biến dạng chẳng có chút đáng yêu nào, lại có chút chướng mắt, nhưng nụ cười đó lại khiến Tằng Nam run sợ, biết mình bị lộ rồi, có điều chớp mắt cái lấy lại bình tĩnh, giọng gần như khinh miệt:” Đồ vô dụng, định mang Tần Cao Phong ra dọa tôi hay sao? Dám giở trò lưu manh với tôi, anh chán sống rồi.”
Cái ánh mắt lả lơi thường ngày biến mất, hai tấy khoanh trước ngực, không biết là thị uy hay là bảo vệ vị trí mẫn cảm.
“ Thế à? “ Giản Phàm đưa tấy lên sờ mặt, má vẫn đau rát như bị bỏng, sờ thấy mấp mô, dù không nhìn thấy cũng biết là sưng rồi, nhưng không hề tức giận mà chỉ có khinh miệt:” Đừng nói dối tôi làm gì, từ nhỏ tôi đã có trực giác nhạy bén với lời nói dối khác với người thường. Từ động tác, nét mặt cùng với cả chuyện cô vừa đánh tôi vừa rồi đã bán đứng cô ... Phải thừa nhận cô đóng kịch khéo lắm, tới sáng nay tôi còn áy náy vì nghi ngờ cô cơ, nhưng cô biểu diễn ở chỗ Lý Uy hơi quá rồi. Tần Cao Phong thật chẳng ra làm sao cả, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là tôi nhận được nhiệm vụ tới kiểm tra Thịnh Đường, vậy là cô gặp tôi một cách tự nhiên hợp lý, giống như chỉ tình cờ, có điều về sau thì chỉ cần để ý một cái là lại thấy sơ hở quá nhiều.”
“ Thế à?” Tằng Nam điệu bộ khinh khỉnh:” Anh nói đúng lắm, tôi không nên quen thứ mặt người dạ thú như anh.”
“ Đã bảo rồi, đứng nói dối tôi, bản tính tôi vô tư thoải mái nên tôi ít để ý mới bị các người quả mặt, nhưng một khi tôi để ý cái gì thì đừng hòng quả mắt tôi.” Giản Phàm chỉ chỉ đầu mình, thái độ ngạo mạn tới trịnh thượng:” Hộp đêm của cô hoạt động từ 5 giờ chiều cho tới rạng sáng hôm sau, đó cũng chính là quy luật sinh hoạt của cô, cô thức dậy vào buổi chiều, hôm đó tôi tới là hơn 10 giờ sáng, mà cô thì từ cách ăn mặc, cho tới tinh thần đều rất tốt, chứng tỏ cô đã có chuẩn bị trước. Còn nhớ khi đó cô tặng tôi thẻ mua sắm 2000, Tiêu Thành Cương có nói một câu bình thường đám cảnh sát nhỏ bọn họ tới, hai ba người mới có một tuýt thuốc lá, không ai thèm coi họ ra gì, cũng chẳng kiếm chác được gì. Còn hôm đó lại được 2 tuýt thuốc Phù Dung Vương, vì sao tốn kém thế?
“ Cô còn nhớ tôi đã từng có lần nhắc cô sinh hoạt đảo lộn ngày đêm sẽ ảnh hưởng sức khỏe không? Cô nói đã quen rồi, vậy vì sao đúng hôm tôi tới lại phá vỡ nếp sinh hoạt của mình? Hình như có người muốn để tôi nghĩ rằng tới Thịnh Đường có thể kiếm chác, lạ nữa là mỗi lần tôi tới Thịnh Đường luôn gặp cô ... Xuỵt ...!” Thấy Tằng Nam như muốn biện giải, Giản Phàm đặt tấy lên môi:” Đừng chối, tôi có thể kể ra chính xác ngày tháng chúng ta gặp nhau, hay khi đó cô mặc gì, gần đây tôi mới phát hiện ra một điều trí nhớ tôi rất tốt, tôi nghĩ nó tốt hơn tuyệt đại đa số đấy ... Ài, đáng tiếc, tôi còn thực sự cho rằng khuôn điển trai của mình thu hút được cô đấy.”
Từ lần Dương Hồng Hạnh phát hiện ra vấn đề ở sân huấn luyện bắn, Giản Phàm nghiền ngẫm lại từng chi tiết nhỏ nhất từ khi bước vào đại đội một, kể cả chuyện tình cờ xảy ra trong cuộc sống hình như đều có thâm ý.
“ Hừ, những thứ đó chẳng nói lên điều gì cả, cảnh sát chẳng có mấy kẻ tử tế, tới đây làm tiền, thậm chí tìm tiểu thư phát tiết nhiều lắm, lại không trả tiền, trên đời này thứ súc vật nhất là ngủ với gái lại không trả tiền.”
Lời nói chanh chúa ngoa ngoắt như cố tình che dấu đánh lảng, Giản Phàm thở dài:” Điều đó tôi không phủ nhận, chỉ tiếc rằng từ khi chúng ta quen nhau tới giờ, chưa bao giờ nghe được một câu nói thật của cô.”
“ Anh mà xứng à?” Tằng Nam làm động tác nhếch mép :
“ Không xứng.” Giản Phàm lắc đầu, giọng có chút trầm xuống, buồn bã xen cùng thất vọng:” Xin nhường đường, tôi xéo, sẽ không bao giờ để cô nhìn thấy nữa đâu.”
Tằng Nam lập tức lúng túng, cắn một dưới, ngữ khí càng lạnh hơn vài phần:” Hôm nay anh đừng hòng đi được, dám giở trò lưu manh ở Thịnh Đường rồi ung dung bỏ đi à, về công hay tư tôi cũng không thể cho anh đi. Muốn dùng sức mạnh thì thử xem, anh không phải đối thủ của tôi, cho dù là dùng phép công thì anh chẳng làm gì nổi đâu, với thế lực Thịnh Đường cho một cảnh sát nhỏ như anh về vườn dễ lắm.”
“ Cô sớm nên có thái độ này mới đúng, đó mới là con người thật của cô.” Giản Phàm không cố bỏ đi nữa:” Được, gọi Đường Đại Đầu và đám thủ hạ của hắn vào đây đi, tôi thừa nhận mình giở trò lưu manh cưỡng bức cô, xem bọn họ đánh gãy chân hay bẻ tấy tôi. Còn muốn tố cáo tôi với công an cũng được, tôi thừa nhận mình cưỡng bức không thành, ha ha ha, tôi nghĩ có người không muốn tôi xảy ra chuyện đâu. Lần trước tôi đánh Vu Dược Long thừa sống thiếu chết còn có người chùi đít cho tôi, chuyện tôi giở trò lưu manh, người ta chẳng bận tâm, có khi còn cổ vũ ... Hay là để tôi gọi điện cho Lý Uy, kể cho thấu triệt chuyện giữa hai ta nhé, yên tâm, tôi sẽ không nói dối câu nào hết, tôi tin ông ấy sẽ thông cảm cho tôi thôi.”
Nói là làm, Giản Phàm rút di động ra bấm số tích tích, Tằng Nam thình lình xông tới đoạt lấy di động, mắt trừng trừng nhìn y, không ngờ Giản Phàm nhún vai chỉ di động:” Cô có vẻ căng thẳng quá nhỉ, tôi bấm số của cô mà.”
Tằng Nam ngẩn ra cầm di động lên nhìn, quả nhiên là số của mình, vừa giận lại vừa có phần nhụt chí ném trả, hai tấy xoa vào nhau, thái độ yếu thế thấy rõ:” Giản Phàm, hôm nay anh nhất định muốn tôi trở mặt à?”
“ Nói đúng rồi, đến cưỡng bức cô mà tôi còn dám làm, tôi còn sợ gì nữa? Huống hồ giữa chúng ta mà còn có chuyện trở mặt à, tất cả chỉ là giả dối thôi mà, cô tự biết.” Giản Phàm ngồi xuống ghế sô pha, giờ cơn tê ban đầu đã quả, nói chuyện cũng thấy đau, dùng lưỡi đảo quảnh miệng, miệng bị rách, thế này ít nhất phải một tuần ăn uống gặp vấn đề, nhổ một bãi nước bọt mang theo máu, rút một tờ khăn giấy lau miệng, tự nhiên cứ như nơi này là nhà mình, hoàn toàn không bận tâm tới thái độ của Tằng Nam ra sao:
Lời nói của Giản Phàm như gai nhọn đâm vào lòng Tằng Nam, hít sâu một hơi rồi lại từ từ thở rằ, nhìn thế nào cũng không nhận ra được tên lưu manh vừa rồi xé váy muốn cưỡng bức mình, vở cũ diễn lại:” Giản Phàm, anh có ý đồ bất chính, tôi ra tấy đánh anh, hai chúng ta hòa, coi như chưa từng có chuyện gì xảy rằ, thế nào? Từ lúc hai chúng ta quen nhau tới giờ, tôi luôn thích anh, nhưng tôi không tiếp nhận phương thức thô bạo vừa rồi, chẳng lẽ anh lại đối xử với một cô gái thích mình như thế sao?”