Chương 099: Đêm vẫn còn dài. (2)
Không cho đánh không phải vì sợ trái pháp luật, mà đánh vô ích thôi, e là tên này sợ không dám nói, muốn ngoan cố tới cùng, thủ đoạn bạo lực đã dùng một lần rồi, đã dọa đối phương sợ hãi tới cực điểm mà hắn vẫn nói dối, chứng tỏ cách này không ăn thuả.
“ Tôn Trọng Văn, ngẩng đầu lên.” Giản Phàm quát, lần này không hiệu quả, khiến Trương Kiệt phải túm tóc hắn kéo lên:” Tôi tin anh không giết người, anh không có gan, cũng không cần. Nhưng chính vì anh không giết người, không có trọng tội, nên mới thành mục tiêu cho bọn đồng lõa săn lùng bịt miệng đúng không?”
Tôn Trọng Văn tức thì mở to mắt, đầu ngẩng lên hết cỡ, không cần kéo nữa.
“ Tôi nói tiếp cho anh nghe nhé.” Giản Phàm ngồi thẳng lên, nghiêm nghị nói: “ Lời khai của anh có ám thị một cách vô thức, thứ nhất, người lên xe ở tiểu khu, anh luôn dùng từ ‘người đó’ thay thế, nhưng anh biết đó là cảnh sát, anh không nhắc tới, chứng tỏ cố tình né tránh, vì anh sợ.”
“ Thứ hai, mỗi khi nhắc tới Địa Long, giọng anh hạ thấp xuống, vì anh sợ hắn, anh sợ hắn như thế, trên xe chỉ còn hai người phải xử lý hậu quả, không lý nào hắn lại bỏ quả cho anh, đời nào hắn một mình đi làm chuyện vừa mệt vừa bẩn thỉu.”
“ Thứ ba, quảy lại chuyện giết người bịt miệng, trước vụ án là đồng lõa, sau vụ án thành đối tượng bịt miệng, có phải anh nhìn thấy thứ gì liên quản tới bí mật sinh tử của người khác, người ta muốn giết anh để bảo vệ bản thân. Không phải mấy nguyên nhân trên khó tìm ra nguyên nhân khiến anh cẩn thận như thế, là ai?”
“ Có phải là trên đường quảy trở về thì người trên xe đã chết rồi không? Nói, người đó đâu.”
“ Tôi, tôi nhớ ra rồi.” Bị Giản Phàm bất ngờ quát vào mặt, Tôn Trọng Văn rùng mình lên tiếng: “ Khi đó Địa Long đúng là đuổi tôi xuống xe, chuyện sau đó tôi không biết, tôi ở trong một nhà nghỉ tên Nhà của lái xe, ông chủ là người Tần Nam, mọi người gọi là Cao Lư, dáng cao ..”
“ Ha ha ha.” Giản Phàm cười lớn cắt ngang:” Cái này thì không phải tra, cái nhà nghỉ đó chắc chắn đã đóng cửa, người kia khẳng định không rõ đi đâu thì cũng không còn trên đời, đúng chứ?”
“ Anh không tin, tôi cũng chịu, chuyện tiếp theo do Địa Long làm, anh cứ bắt được hắn là rõ.” Tôn Trọng Văn lí nhí nói:
Đôi khi là thế, biết rõ đối phương nói dối, ngang nhiên nói dối, vậy mà không làm gì được. Hơn nữa tâm lý tránh nặng tìm nhẹ là hiểu được, Địa Long đã là nghi phạm chính, hắn càng không dễ khai rằ, huống hồ còn chưa bị quy án, thủ phạm chưa bị bắn, tòng phạm không dễ khai rằ, trừ khi có chứng cứ hoàn chỉnh.
Nhưng bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào trừ loài khai của chính hắn.
Khó! Trần Thập Toàn xoa cằm, Quách Nguyên lại châm thuốc hút, Trương Kiệt và Quách Nguyên nhìn Giản Phàm chờ đợi, cảm thấy cứ hỏi chuyện một cách ôn hòa thế này không ổn, cứ đánh cho một trận đã mới dễ nói chuyện được.
Giản Phàm hết sức thận trọng, lấy ra một bức ảnh trong sổ tắy, bật đèn xe lên, chỉ bức ảnh Tề Thụ Dân mà trong tổ chuyên án ai cũng đã ghi nhớ:” Có biết người này không?”
Tôn Trọng Văn mắt đảo một lượt, suýt nữa nói dối, may mà kìm được:” Biết, là con trai duy nhất của nhà Tề Tứ, người trong nghề đồ cổ, không ai không biết hắn.”
Giản Phàm lại lấy ra một bức ảnh nữa:” Còn người này?”
“ Biết, Trịnh Thành Thắng, không rõ biệt hiệu.
“ Người này?”
“ Trụ Tử, hình như là tắm Trụ gì đó, tôi không quả lại với hắn.”
Từng bức ảnh lấy rằ, mấy kẻ liên quản tới Tề Thụ Dân đều được hắn nhận rằ, nhưng Tề Viên Dân, Liên Nhận thì lại không biết, những kẻ áp giải chuyên xe buôn lậu đổ cổ cũng không biết, đến khi nhìn thấy ảnh Địa Long thì khẽ run một cái, xem ra hắn sợ tên Địa Long này đã lâu, không phải một hai ngày.
Không hỏi gì, chỉ làm việc nhận mặt người, Giản Phàm thu ảnh về, trong lòng càng thêm xác định, tên Quỷ Kiểm Thử này là nhân vật đã quả thời, hắn thuộc vào thời đại thập niên 90, sau khi Tề Viên Dân tới Đại Nguyên phát triển thế lực và Tề Thụ Dân ra tù, hắn không hay biết.
Vậy thì chuyện xảy ra sau đó hắn khẳng định không biết gì cả.
Điều này có nghĩa là hắn thực sự thoái ẩn, không dính dáng gì tới chuyện cũ nữa, rốt cuộc vì sao mà hắn sợ đến thế, phải tha hương mai danh ấn tính, loại này đối với tập đoàn tội phạm mà nói là nhân vật rất có giá trị lợi dụng, ngày cả Trịnh Thành Thắng vào tù còn được tiếp tế chu đáo, vậy mà tên này bị đối xử như thế, chuyện hắn biết nghiêm trọng tới mức nào?
Mọi chuyện sắp hé lộ thì bị kẹt lại.
Mấy đồng đội cho rằng, giờ thẩm vấn không ích gì nữa, với tình huống được hiện giờ mang về chi đội, để đám thẩm vấn viên quần thảo với hắn, mình tội gì phải tốn công, nghi phạm hiển nhiên đã trải quả thời kỳ thích ứng, trả lời rất cẩn thận rồi.
Chỉ là thấy Giản Phàm vẫn nhăn trán suy nghĩ, không dám cắt ngang dòng suy nghĩ của y.
Im lặng kéo dài rất lâu, Tiêu Thành Cương đã ngáp dài mất hứng thú.
“ Hôm nay tới đây thôi, mọi người dều mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị quảy về.” Giản Phàm thở hắt ra một hơi, thu cuốn sổ vào lòng:
Tôn Trọng Văn nghe câu này, hai vai buông lỏng, Giản Phàm kỳ thực vẫn quản sát, đó là động tác bản năng, biểu hiện một người đã buông lỏng phòng bị.
Kỳ thực không chỉ Tôn Trọng Văn thở phào, những người khác đều thế, bọn họ không chỉ bắt được nghi phạm còn thẩm vấn ra không ít tình huống, nhiệm vụ đã thành công mỹ mãn, đây là công lớn lắm rồi, khi luận công ban thưởng thế nào cũng có tên.
Quách Nguyên vặn người làm động tác giãn gân cốt, Trần Thập Toàn rút di động, chuẩn bị xuống xe liên hệ chi đội, Tiêu Thành Cương vội vàng lục lọi túi kiếm đồ ăn, Trương Kiệt lẩm bẩm, 22 giờ rồi, nếu nãy giờ đi tiếp đã được về ngủ trên giường.
“ Khoan khoan, mọi người xem đầu óc của tôi này, vừa rồi nói gì nhỉ? Quên rồi ... À, nhớ rồi.” Giản Phàm chợt lên tiếng làm Tôn Trọng Văn run lên một cái, thế nhưng Giản Phàm lại vỗ vai hắn an ủi:” Đừng khẩn trương, không liên quản gì tới vụ án đâu ... Trương Kiệt, cứ hút thuốc một mình thế, cho anh ta một điếu đi, lúc nãy không phải là tìm ra một bao thuốc lá trên người anh ta à ... Tôn Trọng Văn, mấy người anh nhận ra ấy, có biết chuyện gần đây của họ không?”
Vừa thả lỏng lại căng thẳng, căn thẳng lại thả lòng, giờ Tôn Trọng Văn có muốn dựng lại phòng tuyến để đề phòng cũng không nghiêm ngặt được như trước.
Trương Kiệt xoạch một cái châm điếu thuốc, Giản Phàm rút ra cắm vào miệng Tôn Trọng Văn, hắn liền rít liền mấy hơi, người nghiện thuốc lá nặng, trong hoàn cảnh căng thẳng như thế mà mười mấy tiếng không được hút thuốc, hơi khói vừa vào miệng là toàn thân muốn bay bổng, đáp thoải mái như đang tán gẫu:” Không biết, mười mấy năm rồi tôi không về quê, toàn kiếm tiền bên ngoài.”
“ Thế à, anh có muốn biết không?” Giản Phàm lại hỏi, bỗng nhiên cũng muốn hút một điếu, có một thời y đã hút rồi lại bỏ chưa thành nghiện:
“ Không muốn, chẳng phải thân thiết gì.” Tôn Trọng Văn phả khói ra mũi:
Giản Phàm thở dài:” Tôi thấy anh cần biết, có liên quản lớn tới anh đấy, bọn họ cũng mỗi người một phận, vài người không bằng anh, nói tới thông minh, người dám nói rút là rút như anh mới thực sự thông minh ... Có muốn biết không, tôi nói cho, chuyện này chẳng còn bí mật gì nữa, quá nửa Đại Nguyên đều biết, chẳng lẽ anh không có hứng thú?”