Chương 101: Đêm vẫn còn dài. (4)
“ Tôi, tôi ... “ Tôn Trọng Văn thở hồng hộc, không phải là không muốn khai mà kích động quá độ nhất thời không nói được:
Giản Phàm đã bình tĩnh trở lại: “ Tôn Trọng Văn, có phải Địa Long lấy cớ gọi anh ra chia tiền, sau đó ra tấy với anh đúng không? Làm sao anh thoát được? Từ sự sợ hãi của anh với hắn, tôi thấy giữa hai người nhất định xảy ra chuyện gì? ... Còn không định nói, cho anh biết, chúng tôi đưa anh về cục là tin tức anh bị bắt không che dấu được ai nữa đâu, cơ hội cho anh bảo vệ vợ con không còn nhiều, anh định che dấu cho chúng để vợ con anh chết à? Chúng tiêu diêu ăn chơi ngoài kia, còn anh, vợ con anh nằm trong vũng máu, đó là điều anh muốn chứ gì?”
“ Không, không, tôi nói, tôi nói , tôi sẽ nói ... “ Tôn Trọng Văn rốt cuộc cũng bị thuyết thục, tuy đã hạ quyết tâm nhưng mãi hồi lâu chưa nói lên lời, ánh mắt như nhớ lại chuyện gì kinh khủng lắm: “ Hắn, hắn không kiếm cớ gì cả, khi đó hắn ra tấy rồi ... Tôi chui từ dưới mộ lên, bọn chúng đều nghĩ tôi đã chết.”
Chỉ nói tới đó Tôn Trọng Văn đã giật giật, thở hồng hộc không nói được nữa, hai mắt kinh hoàng dưới ánh đèn vô cùng rõ ràng. Xem ra sự tàn khốc đó còn vượt xâ cả suy đoán của Giản Phàm.
Trong xe ai nấy hít thần sâu, không thúc giục Tôn Trọng Văn nữa.
Ghi âm truyền về lần thứ hai rất chậm, cách cả tiếng đồng hồ ... Người tổ chuyên án đều tập trung lắng nghe, bị vụ án làm tinh thần phấn khích tới không biết đến mệt mỏi nữa, mặc dù không biết hiện trường xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ mấy tiếng đồng hồ có thể đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của nghi phạm, dù ngày cả ở đội trọng án thẩm vấn cũng chưa chắc dễ dàng như thế.
Đó thực sự là anh ấy sao? Sao lại thành ra như vậy? Lương Vũ Vân nghe giọng nói khàn khàn tắng thương như thêm mấy chục tuổi của Giản Phàm, hai tấy ôm ngực trái, nơi đó nhói đau, cô nỗ lực hồi ức lại khuôn mặt sáng lạn trước kia, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ vô tâm ngày nào.
Đúng là giọng Giản Phàm, tuy khàn đi nhưng chính là y: “ Anh tự nói đi, bắt đầu từ lúc bắt đầu rút lui.”
“ ... Khi đó quảy trở về, người nằm trên xe, tôi cũng không rõ sống chết thế nào, không biết Địa Long muốn làm gì, tên đó là loại máu lạnh, nhẫn tâm, nhiều khi vừa kiếm được đồ tốt, chưa kịp vui mừng thì bị hắn biết, sau đó hắn tùy tiện đưa cho ít tiền rồi lấy đi, chúng tôi đều sợ hắn Tôi nghĩ trộm đồ xong, khẳng định kiếm bừa nơi nào đó vứt người rồi đi thôi ... Đi không bao lâu, thấy phương hướng không đúng liều hỏi, Địa Long nói xử lý người này trước rồi về, tôi biết lên thuyền giặc rồi thì không nhảy xuống giữa chừng nữa, đành chấp nhận số mệnh ... Đi theo con đường gập ghềnh mấy tiếng, mưa rất to, tới nơi hắn bảo tôi vác người, tôi vừa chậm chạp một chút bị hắn đánh ... Vác người kia lên vai là tôi biết, không phải ngất xỉu, mà là chết rồi, chết lâu rồi ... Có thể chết ở Đại Nguyên rồi
Tiếng thở to tới mức toàn bộ tổ chuyên án đều nghe thấy, lời từ chính người trải quả, cảm xúc như truyền đi mấy trăm km, khiến người ta sởn gai ốc, Ngũ Thần Quảng hai tấy bóp chặt, vậy là chút hi vọng nhỏ nhoi nhất cũng tắt ngúm rồi.
Tội ác vượt quá cả sự phẫn nộ.
“ ... Tới nơi, tôi phát hiện ra là một cái mộ đã bị trộm đào bới, bên trên có cãi lỗ, ở giữa lưng chừng núi, thời đó ở Lâm Phần, Vân Thành, khắp nơi đều thủng lỗ chỗ như vậy. Tôi nghĩ bỏ người xuống đó đúng là cách hay, vài ba năm sau hóa thành xương rồi thì chẳng ai phân biệt được nữa. Vừa bỏ người xuống, ngồi nghỉ thì ánh đèn pin loáng quả, tôi hết hồn, người đó mặc cảnh phục ... Tôi sợ quá, ném đèn pin chạy, chạy chưa bao lâu bị Địa Long bắt kịp, hắn đánh tôi dở sống dở chết, lấy tảng đá đập tôi rồi kéo về, ép tôi chôn người kia vào mộ ... Tôi khóc lóc cầu xin hắn, tôi dám chui vào chỗ người chết trộm đồ, không dám biến người sống thành người chết, lại còn là cảnh sát, hắn chĩa súng vào đầu tôi, ép tôi chôn, nếu không giết cả tôi ... Tôi đành chui vào mộ, Địa Long ở ngoài nhét người xuống ...”
Chỉ có tiếng người thở, giọng nói dừng lại, một lúc lâu sau có giọng nói già nuả của Trần Thập Toàn:” Hắn bịt miệng hố lại à?”
“ Không ... Sau khi tôi đặt người vào mộ, chuẩn bị bò ra thì có hai phát súng từ miệng hố bắn vào, tôi la hét ngã lăn xuống mộ ... Tôi nghĩ chết rồi, hắn sợ mình tiết lộ nên muốn giết mình, tôi nhịn đau, tấy cầm đèn pin, đợi tên Vương Bát đàn đó xuống thì liều mạng ... Ai ngờ một lúc sau có tiếng xì xì, nổ uỳnh một tiếng, suýt nữa bị khói làm chết sặc, thằng Địa Long đó tính sẵn rồi, chuẩn bị chôn cả tôi và người kia ...”
“ Trương Kiệt, kiểm tra vết thương.” Giọng của Quách Nguyên:
Một lúc sau có giọng Trương Kiệt:” Vai trái có vết thương xuyên quả từ trước tới sau, là vết thương do súng.”
“ Tôn Trọng Văn, nếu anh bị chôn trong mộ, vậy làm sao ra được? Vừa bị sặc khói, lại bịt miệng hố, không có dưỡng khí, anh chẳng thể chịu được lâu.” Giản Phàm đang hỏi:
“ Do mạng tôi lớn, cái mộ đó bị trộm nhiều lần, hơn nữa chưa bao lâu, tôi nín thở chờ chết, mãi mà không hôn mê, liền tìm đèn pin soi khắp nơi, thì ra dưới cái quản tài sắp mục nát lại có một cái hố nữa, tôi men theo đó bò hơn một dặm mới phát hiện miệng hố còn chưa bịt kín, là do mưa lớn làm đất bên trên trôi đi, nên tôi mới nhặt được lại cái mạng này ... Nhưng tôi không dám rằ, tôi nấp đến khi trời sáng mới dám xuống núi ...”
Mấy tiếng thở dài, không phải là từ hiện trường, mà ở trong phòng, chẳng trách mười mấy năm không tìm ra tung tích, thì ra tiền bối đã làm bạn với xương khô chôn vùi trong mộ hoang, dù có phát hiện ra xương người cũng không ai hoài nghi.
“ Tôn Trọng Văn, bây giờ anh có thể tìm ra nơi đó không? ... Đừng trả lời vội, nếu như lời anh nói là thật, tôi đảm bảo tôi và đồng đội của tôi, viết vào trong hồ sơ là anh tích cực thành khẩn vạch trần tội ác, điều này cực kỳ có lợi cho anh khi xét xử. Hơn nữa chúng tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho giả đình anh rời khỏi nơi ở, đảm bảo an toàn cho anh ... Tiền đề là anh phải giúp chúng tôi tìm được cảnh sát sẽ mất tích, con gái ông ấy tìm kiếm mười bốn năm rồi ... Chúng tôi cho anh cơ hội lập công chuộc tội.”
Rất lâu sau không thấy tiếng trả lời, chắc là vì nghi phạm gật đầu nên nghe thấy tiếng hô đầy kích động của Giản Phàm:” Xuất phát!”
Rầm! Ngũ Thần Quảng đấm bàn, chiếc laptop rung chuyển, hai mắt sung huyết trợn rừng như muốn rách khóe, toàn bộ người trong phòng đồng loạt đứng dậy, biết sắp phải làm gì.
“ Tập hợp, Tần Cao Phong, thông báo cho pháp y của đội một, đội bốn đội sáu, điều động toàn bộ cảnh sát có thể, trừ người trực ban, tất cả xuất phát, án khản cấp cấp 2, tịch thu toàn bộ công cụ thông tin.”
“ Hồ Lệ Quân, thông báo Lục Kiên Định, tập hợp toàn bộ nhân viên trú ở Vân Thành men theo tuyến đường xe áp tải, hộ tống họ. Trừ 5 người bắt nghi phạm, không ai được phép tiếp cận nghi phạm, nếu không áp dụng mọi biện pháp cần thiết.”
“ Toàn bộ nhân viên hiện trường, Lương Vũ Vân chỉ huy, lên xe thông tin, đảm bảo liên hệ các phương diện.”
“ Toàn thể chuẩn bị, 20 phút sau tập hợp. “ Ngũ Thần Quảng ban bố một loạt mệnh lệnh, sau khi kênh liên lạc khẩn cấp mở rằ, từ các nơi khác nhau, những người khác nhau nhưng mặc cùng một loại trang phục, lên xe cùng hú còi xanh đỏ, rời khỏi chi đội.
Hơn 20 phút sau, hơn 30 chiếc xe cảnh sát rầm rộ rời khỏi Đại Nguyên, sẵn sàng đưa người đồng đội mất tích 14 năm trở về ...