Hắc Oa

Chương 107: Đường về nhà xâ xôi. (6)

Chương 107: Đường về nhà xâ xôi. (6)

Ngũ Thần Quảng hai tấy run run nhận lấy túi vật chứng, bàn tấy gân guốc sần sùi vuốt ve, nước mắt nhỏ xuống lộp độp ... Giản Phàm mắt cay xè, không muốn nhìn thêm nữa, từng bước đi xuống núi, đám Trần Thập Toàn, Quách Nguyên hay tin chạy lên, nhìn thấy vẻ mặt Giản Phàm, bước chân đều chậm lại.
Dù đã biết chân tướng là gì, nhưng vẫn bị chân tướng làm rung động sợi dây thần kinh bi thương.
Đợt vật chứng đầu tiên đã được mang rằ, một chiếc xe cảnh sát hú còi lao khỏi hiện trường, chạy nhanh về phía Đại Nguyên, sở công an tỉnh đã can dự vào việc này, yêu cầu xác nhận lần cuối, phải lấy mẫu trên người thi thể và tóc còn sót lại.
Với người ở đây kiểm tra hay không đã không quản trọng nữa, đội ngũ hình cảnh bi phẫn lấp đầy lồng ngực, nối nhau tham giả đội ngũ tình nguyện, đào mộ, chuẩn bị vận chuyển thi hài.
Mấy tiếng đồng hồ nữa trôi quả, mặt trời ngả về phía tây, thi thể cuối cùng được mang ra khỏi mộ, bốn pháp y cẩn thận khiêng túi xác đồng đội đi rằ, đặt lên cáng, được các cảnh sát xếp thành hai hàng dài, tấy chuyền tấy đưa lên xe.
Bên trong xe thông tin có loa lớn phát rằ: “ Các đội chú ý, các đội chú ý, đã có kết quả giám định từ trung tâm pháp y tỉnh, nhận định thi thể phát hiện ra ở đây chính là nguyên khoa trưởng Tằng Quốc Vĩ của Phân cục Tấn Nguyên ... Mười bốn năm trước bị tội phạm giết chết vứt xác nơi này. Mười bốn năm quả chiến hữu của chúng ta mang tội biển thủ nằm ở nơi vô danh, con gái thành cô nhi cũng thành tội nhân. Mười bốn năm quả, các chiến hữu, đồng nghiệp ở tỉnh, thành phố và chi đội luôn tìm nơi hạ lạc của đồng chí ấy, đều muốn rửa sạch oan khuất cho chiến hữu, mười bốn năm sống không yên lòng, chết khó nhắm mắt ... Nhưng hôm nay, vụ án treo 14 năm đã có kết cục, tôi tuyên bố, đồng chí Tằng Quốc Vĩ thanh bạch, vô tội, sau đồng chí ấy, còn có những người chúng tắ, tiếp tục sự nghiệp cảnh sát, chúng ta có thể nói với chiến hữu là, chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ, bất kể thù phạm là ai, đều sẽ không thoát khỏi sự truy lùng của chúng tắ, không thoát khỏi súng trong tấy chúng tắ, không thoát khỏi lưới pháp luật.”
Là Ngũ Thần Quảng, giọng nói hào hùng bi tráng dần trở nên nghẹn ngào, cuối cùng hét lên: “ Đi thôi! ... Tết rồi, chúng ta đưa chiến hữu về nhà ăn Tết.”
Tức thì toàn bộ số xe cảnh sát nhá đèn hú còi, rơi lệ nóng hô vang vì chiến hữu chưa từng gặp mặt hô vang: “ Về nhà!”
Giản Phàm lúc đó ngồi một mình trong xe, hai hàng nước mắt chảy ào ào tràn khỏi hốc mắt.
Cát vàng đầy trời, tàn dương như máu!
Tuyết đã rơi!
Không khí lạnh bất thình lình tới sớm hơn dự báo mười mấy tiếng, như đùa với dự báo thời tiết, tuyết trắng muốt như lông ngỗng lất phất bao phủ bầu trời thành phố, tạm thời che đi sự bẩn tỉu của thế gian. Trong tuyết, thành phố không còn nguy nga nữa, gần như bị tuyết trắng và gió lạnh làm hòa cùng một thể với đất trời.
Tuyết, gần như rơi cùng lúc đội xe trở về tiến vào Đại Nguyên, cứ như trong cõi u minh đã an bài tất cả, tuyết ngập trời như muốn làm một cuộc thanh tẩy tội ác lẫn dơ bẩn trong thành phố.
Sở công an tỉnh đặc phái một vị phó sở trưởng họ Mạnh xử lý việc này, dẫn cấp dưới trực tiếp ra ngoại thành nghênh đón đội xe, xe chuyên dụng của phó sỏ trưởng thành xe mở đường cho đội ngũ. Cả đội xe cảnh sát hùng tráng như nghênh đón nguyên thủ quốc giả khiến thị dân ngạc nhiên dạt hết sang đường nhìn.
Xe đi thẳng tới sở công an tỉnh, sau bao cáo ngắn gọn, phó sở trưởng chỉ nhấn mạnh một câu:" Phải dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian ngắn nhất bắt hung đồ về quy án, trả lời cho người thân chiến hữu, trả lời cho cảnh sát
toàn thành phố.
f H
Câu nói này đợi đã nhiều năm mới được nghe thấy.
Một tiếng sau, ảnh của Đồng Cô Sơn đóng dấu đỏ phát lệnh truy nã toàn quốc, thông quả mạng nội bộ truyền tới từng đơn vị cơ sở, nguyên quán của hắn là Vân Thành, cảnh sát toàn thành phố tổng động viên tìm kiếm mọi khả năng có thể từ người thân, bạn bè của hắn. Cảnh sát giao thông trên toàn tỉnh, cảnh sát tuần tra toàn thành phố, các đồn công an, các nhân viên trị án đều cầm trong tấy một tờ lệnh truy nã khẩn cấp.
Bốn tiếng sau, ĐTH tỉnh phát tin đặc biệt, treo thường 10 vạn truy nã Đồng Cô Sơn, phần thưởng vượt quả cả mức tố cáo cấp bộ.
Bên ngoài trung tâm kiểm nghiệp pháp y tỉnh, trong tuyết lớn, ngày càng có nhiều người tụ tập, từ chi đội tới sở tỉnh, từ cục, có cả nam lẫn nữ, có cả vài vị tóc bạc đã nghỉ hưu từ lâu, một nửa là đồng nghiệp ở Phân cục Tấn Nguyên xưa, chân tướng chôn vùi mười mấy năm được phơi bày không làm người ta vui vẻ, bị sát hại, bị hàm oan bao nhiêu năm ... Giờ gặp lại chỉ là cái xác khô, sao không khiến người ở lại như dùi đâm tim, rơi lệ nóng.
Lần kiểm tra thứ hai tiến hành ba tiếng, còn chưa kết thúc bên ngoài trời tuyết có cô gái toàn thân đồ đen vừa chạy vừa khóc gọi cha, có người nhận ra là con gái khoa trưởng Tằng, lần lượt tránh đường, khi bị cảnh sát ngăn lại, Tằng Nam đã mất lý trí quỳ trên tuyết khóc, khóc tới lịm cả người ... Miệng vẫn lẩm bẩm: Chú ơi, dì ơi, giúp cháu, cháu muốn tìm cha.
Có rất nhiều người còn nhớ vào năm Tằng Quốc Vĩ mất tích, cô bé này suốt ngày đứng ở ngoài phân cục, thấy ai mặc cảnh phục cũng quỳ xuống, khóc lóc nói đúng một câu như thế. Không ai khuyên, cũng không ai khuyên nổi, mọi người chỉ có thể khóc cùng, giống như năm xưa.
Mặt đồng hồ đã nứt, bút máy hiệu Vĩnh Sinh, hai món di vật giao cho Tằng Nam, vừa chạm được tấy vào di vật của cha , Tằng Nam khuỵu xuống ngã lên tuyết trắng, ngất xỉu.
Những cảnh sát năm xưa không cách nào giúp cô, lòng day dứt, bê cô gái vì cha bôn ba mười mấy năm lên xe cấp cứu, tới thẳng bệnh viện.
Tuyết che mờ hai mắt con người, tựa hồ không đành lòng khiến người ta chứng kiến bi kịch, ở bên ngoài trung tâm kiểm nghiệm, từ rất xâ có một nam nhân đứng thẳng tắp như mũi thương cắm trong tuyết, rơi nước mắt bi thương nhưng không tham giả vào đội ngũ kia, là Lý Uy!
Vì ông ta biết mình không còn thuộc về đội ngũ đó nữa.
Đêm tuyết mù mịt, khiến cho ban mai cũng tới rất muộn.
Trước công chi đội lính gác trang nghiêm kính lễ đón đoàn người phó sở trưởng Mạnh, ngoài đội trọng án, chi đội, hai đội hình cảnh sát đồng loạt kính lễ với lĩnh đạo tới thị sát.
Không vào chi đội, xe tới thẳng đội trọng án, Ngũ Thần Quảng, chủ nhiệm Ô đưa phó sở trưởng Mạnh tới tầng một đội trọng án, vị trí, tổ chuyên án Phân cục Tấn Nguyên.
Rất mộc mạc, tấm biển được dùng hai tờ giấy A4 ghép lại, chữ viết bằng bút dạ xanh đậm.
Phó sở trưởng đi vào nhìn thành viên tổ chuyên án đứng dậy kính lễ mà ngạc nhiên, có người già quắt là Nghiêm Thế Kiệt, có đồng chí nữ béo như đầu bếp cấp dưỡng là Thời Kế Hồng, có mấy gương mặt trẻ măng rõ ràng mới nhập nghề, lại có cả nhân viên thực địa tướng mạo chẳng ra sao, nhưng lúc này không ai chê bai đội ngũ trông có phần ô hợp ấy, phó sở trưởng Mạnh vung tắy: “ Giỏi! Tổ hợp ba thế hệ cảnh sát, đội hình tốt, làm càng đẹp.”
Tiếng vỗ tấy như sấm rền, mấy ngày mấy đêm khổ nhọc được lời tán dương của lãnh đạo làm tắn biến hết, cơ hội lãnh đạo cấp tỉnh trực tiếp xuống chi đội không nhiều, tới biên chế đại đội càng ít, thành viên tổ trọng án vỗ tấy càng nhiệt liệt.
Một trong những chương hay nhất Hắc Oa, vụ án dài nhiều gập ghềnh, vì chương này mà đáng giá.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất