Chương 108: Sóng gió từ chức! (6)
Hít một hơi, giọng điệu của Giản Phàm khi nói ra câu này thực sự khiến Tần Cao Phong phải sởn gai ốc, hắn không dám coi đó là một lời đe dọa, nói ra thằng nhãi này đã hai lần suýt giết người, dưới bề ngoài hiền lành vô hại kia ẩn chứa một con hổ dữ.
Tần Cao Phong có chút thiếu tự nhiên châm điếu thuốc:” Xem ra tôi lại vẽ rắn thêm chân rồi, tôi không định uy hiếp cậu, chỉ muốn khơi lên cảm giác vinh dự của cậu, không ngờ cuối cùng lại khiến cậu phản cảm. Có điều là cậu tự chột dạ thôi, lá thư từ chức của cậu không ở trên người tôi, tôi không tệ tới mức đem nó ra nói với người nhà cậu trong tình huống đó chứ? Rốt cuộc cậu muốn làm gì, giờ cậu đã là một công dân, yên tâm, mọi chuyện chỉ nhắm vào mình cậu, không liên quản gì tới cha mẹ cậu.”
“ Anh thấy trêu đùa tôi vui lắm hả, tôi không cần biết anh có định làm thật hay không, rõ ràng anh muốn tôi sinh ra ý nghĩ đó, đừng tự biện hộ cho bản thân, anh làm xấu mặt chính mình đấy.” Giản Phàm không tin mấy lời giải thích đó, nói vô cùng gày gắt:
Tần Cao Phong gãi đầu chuyện này thất sách, quản trọng là hắn chưa hiểu do đâu Giản Phàm lại thù địch với mình sâu như vậy, nén giận xuống kiên nhẫn khuyên giải:” Giản Phàm này, cậu mặc bộ cảnh phục này chỉ vì tiền lương, vì lợi lộc, không có tí vinh dự nào à?”
Giản Phàm giếu cợt: “ Anh nói thừa gì vậy, anh thử không phát lương một tháng xem xem trong đội còn mấy người ở lại? Anh cũng đâu cao thượng tới mức chi làm việc không cần lương, việc gì phải đưa thứ vinh dự gì đó ra nói.”
“ Thằng vương bát đàn này. “ Tần Cao Phong tức giận vơ gạt tàn ném thẳng tới:
Choang!
Giản Phàm cúi mình thật nhanh với xuýt xoát né tránh được, gạt tàn vỡ toang, tàn thuốc văng tung tóe khắp nơi, Giản Phàm bước sang thong thả phủi tàn thuốc dính vào người:” Thái độ của anh đã ủng hộ quản điểm của tôi, thẹn quá hóa giận chứ gì, chúng ta đều không cao thượng tới mức đó, tội gì phải kéo mọi chuyện lên tầng cấp ấy.”
“ Thằng nhãi, khốn kiếp!” Tần Cao Phong nóng mặt, kiên nhẫn tới lên tới giới hạn, chỉ mặt Giản Phàm:” Xem ra tôi nhìn nhầm người rồi, đúng là thứ sói máu lạnh, giỏi, giỏi lắm, bây giờ coi tôi là kẻ thù rồi phải không? Cậu biết mình đang làm gì chứ?”
“ Anh chớ nói tôi, đội trưởng.” Giản Phàm châm chọc lại:” Giờ lại định dọa tôi đấy à, trở mặt đi xem ai sợ ai chứ? Nói thẳng ra luôn đi, lần đầu tiên xúi bảy tôi nhận tiền bẩn là anh, tôi vốn là cảnh sát lau chùi súng, chả có cái gì, chẳng phải là đồ đệ của anh, anh còn kéo tôi ra khoe với Lý Uy. Lúc đó tôi còn tưởng anh tốt với tôi, giờ mới hiểu, thì ra là muốn Lý Uy chú ý đúng không?”
Tần Cao Phong vốn nổi tiếng nóng tính trong giới cảnh sát Đại Nguyên, vì dùng bạo lực quá đà với nghi phạm mà không ít lần bị đốc sát đưa đi. Giờ tính cách thuần đi ít nhiều, chứ nếu là cách đây vài năm cái giọng điệu thách thức láo toét của Giản Phàm, dù có là đồng đội chăng nữa cũng bị hắn đánh cho ra bã, thậm chí bây giờ trong đội vẫn cực kỳ sợ hắn, mắt long lên sòng sọc:” Đúng, thế thì sao nào?”
Giản Phàm chẳng sợ, thẳng thắn đối diện với ánh mắt đó, mồm vẫn không ngừng:” Cái lần tôi bị đốc sát đưa đi nếu anh cứu tôi ra vốn có cả đống cách, vì sao nhất định đi tìm Đường Đại Đầu, một mình anh đối phó với nhà luật sư đó không thành vấn đề, vậy mà cố tình để tôi phải mắc nợ với Đường Đại Đầu. Trước kia tôi luôn né tránh hắn, hắn mời ăn cơm tôi không đi, hắn gạ gẫm tôi nhận tiền bảo kê hàng tháng cho Thịnh Đường, tôi không nhận, là anh cố tình khiến tôi và Đường Đại Đầu có dính dáng tới nhau.”
“ Còn cả con tiện nhân Tằng Nam của anh, giở đủ mọi thủ đoạn quyến rũ tôi không thành lại bày trò khác, trước mặt thì xúi bẩy tôi, kéo tôi vào vũng bùn với Đường Đại Đầu. Sau lưng đi mách lẻo với anh, một lôi một kéo, khiến tôi đường hoàng nhảy vào bẫy, tôi dính líu tới XHĐ cũng không được.”
“ Nói đến thế thôi, anh làm trò gì sau lưng tôi thì anh tự biết, anh chẳng tử tế gì với tôi mà đem tình nghĩa đem vinh dự gì đó ra nói. Tôi chỉ nói tới mức này là vì chẳng muốn bới đống phân của anh lên cho bẩn người, kiếm người khác mà làm.”
“ Lợi hại lắm. “ Tần Cao Phong mắt càng ngày mở càng to, vỗ tấy bôm bốp: “ Cực kỳ lợi hại đấy, sao tôi nghe như cậu thành người bị hại vậy? Chả lẽ lần nào cậu nhận tiền cũng là do tôi dạy? Kỳ lạ, cậu không tự cảnh tỉnh bản thân mà còn tự nhảy vào, trách mồi nhử quá nhiều. Cậu ý đồ cưỡng bức Tằng Nam là do tôi dạy cậu à? Tôi dạy cậu khi nào đấy, đừng đem phân của m ình chụp lên đầu người khác.”
“ Ha ha ha, anh thừa hiểu mục đích của tôi khi làm như thế, giờ lại cố tình lấy nó ra uy hiếp tôi, hay cô ta không nói gì chuyện xảy ra khi đó, chỉ khóc lóc kể tội tôi, ha ha ha, nếu là thế thì tôi cũng không lạ đâu. “ Giản Phàm gằn giọng: “ Đội trưởng, đừng phí công, anh không uy hiếp nổi tôi đâu.”
Bên ngoài thấp thoáng bóng người, ngoài sân có người nói chuyện, Tần Cao Phong ra hiệu dừng lại, đi ra đóng cửa, lạnh lùng hỏi một câu: “ Tôi đã uy hiếp cậu chưa?”
“ Không trực tiếp, nhưng anh đã ý đồ làm rồi, ít nhất Tằng Nam đã làm điều đó, chẳng có gì đảm bảo rằng sau này anh không làm. “ Giản Phàm nói thẳng luôn: “ Cửu Đỉnh tặng tôi một căn nhà, đó là vì tôi giải quyết vấn đề kinh doanh cho họ, thù lao hợp lý hợp pháp; cho dù Tằng Nam tố cáo tôi, tôi chẳng sợ, tôi chuẩn bị trả tiền trang trí cho Đường Đại Đầu ... Anh còn gì uy hiếp tôi ngoài lấy mẹ tôi ra dọa dẫm? Cùng lắm thì tôi có tội xúi bẩy Đường Đại Đầu làm chuyện xấu, nhưng hắn đâu phải trẻ con để tôi phải chịu trách nhiệm cho hành vi của hắn, thế nên cùng lắm kết cục chỉ là khai trừ thôi, được, anh không muốn tôi ra đi tử tế thì khai trừ đi. Cho dù tôi bị vào tù vài năm cũng được, bất kể thế nào tôi cũng không để anh được như ý.”
“ Được như ý? ... Cậu là cấp dưới của tôi, chúng ta vừa là đồng đội vừa là chiến hữu, chẳng lẽ tôi có ý đồ hiểm ác gì với cậu à?” Tần Cao Phong càng nghe càng ngạc nhiên:
“ Nói tới mức này rồi anh còn giả bộ cái gì nữa, anh muốn tôi tiếp xúc với Lý Uy, chọn tôi ngày từ đầu rồi phải không? Tôi không phải là người trong ngành cảnh sát, không được đào tạo, hoàn toàn không có chút đề phòng nào, lại ngây thơ đơn giản, anh từng bước tha hóa tôi, muốn tôi biến thành kẻ nằm vùng. Sau đó tôi không biết các anh dùng thủ đoạn gì hạ bệ hay vạch trần Lý Uy, nhưng một kẻ lớ ngớ chẳng hiểu gì như tôi đâm đầu vào, khoác gì nộp mạng? “ Giản Phàm nói tâm kết thực sự trong lòng rằ:
Tần Cao Phong vỗ trán liên hồi, tựa hồ đã hiểu ra gì đó, cửa sổ có người nhìn vào, không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, đuổi bọn họ đi, khi quảy lại đối diện với Giản Phàm, sắc mặt nhẹ nhõm, giọng từ tốn: “ Giản Phàm, cậu hoàn toàn hiểu nhầm rồi, xem ra tôi để cậu tiếp xúc với Đường Đại Đầu quá nhiều ảnh hưởng tới cách cậu nhìn nhận vấn đề, cậu nghĩ đây là đâu? Chúng ta là cảnh sát, đâu ra âm mưu u ám như thế ... Thế này nhé, tôi nói đơn giản, muốn nằm vùng thì phải là người lạ mặt, mà cậu bây giờ có tên trên bảng vinh quảng của chi đội, xuất hiện ở trang nhất của báo mạng, ai mà không biết cậu? Thứ hai, muốn nằm vùng cần phải có tri thức chuyên nghiệp với hành vi phạm tội nào đó và có nghiệp vụ tinh thông, hai thứ này cậu có không? Chính cậu cũng thừa nhận là cậu không thông nghiệp vụ. Thứ ba, quản trọng nhất, người nằm vùng phải có tư tưởng kiên định, tuyệt đối trung thành, nếu không khả năng ngả về phía tội phạm, cậu làm nổi không?”