Chương 109: Ác tích khó trừ. (1)
Bốn người biết Giản Phàm không phải bị thần kinh, mà là bị vụ án tẩu hỏa nhập ma rồi, trong khi ba người kia còn do dự t hì Tiêu Thạch Cương rất trượng nghĩa, chạy ầm ầm theo:” Oa ca, em theo anh, nhưng mà xe do em lái đấy.”
Quách Nguyên, Trương Kiệt đều nhiều tuổi hơn Giản Phàm, hơi ngần ngừ rồi chỉ biết nhún vai, Trần Thập Toàn lẩm bẩm chửi một câu, hỏi với theo: “ Mẹ nó, sư phụ phải nghe đệ tử, được rồi ai bảo tôi là sư phụ cậu, vậy cậu làm gì?”
“ Tôi à, rửa mặt, thay quần áo, ăn no một bữa, chiều gặp lại, chúng ta nhất định không cho bọn chúng được ăn Tết yên lành, thế nào?”
“ Đúng, mả mẹ nó, chúng ta ăn Tết không yên, chúng ta không cho chúng yên.”
Câu nói của Giản Phàm còn hiệu quả hơn lời động viên của lãnh đạo, bốn người sinh hào khí, giọng nói oang oang của họ khiến mấy người trong tổ chuyên án thò đầu rằ, nhìn Giản Phàm như khỉ bùn. Lương Vũ Vân chỉ mặt Giàn Phàm cười chế giếu, đợi nhớ ra gì đó muốn gọi thì Giản Phàm đã chạy ra khỏi cổng, cô vội vàng đuổi theo, như chỉ còn thấy trời đất mênh mông trong tuyết, không thấy người đâu nữa.
Sao bỗng dưng xâ cách như thế?
Toàn bộ Đại Nguyên bị bao chùm trong trận tuyết rơi ngày càng lớn, men theo bờ tây sông Phần là khu công nghiệp cũ của Đại Nguyên, mấy năm trước Thép Đại Nguyên chuyển đi, khu vực phồn hoa một thời dần đi xuống, trung tâm thành phố di chuyển sang bên kia sông. Nơi này được quy hoạch giải tỏa, những khu nhà cũ thi thoảng lại bị phá rỡ, chuyện giải tỏa vì vấn đề lượng lớn cư dân không chịu chấp nhận tiền đề bù mà đình trệ, tạo thành bộ mặt xấu xí của cả khu.
Đây là một trong những khu vực có tình hình trị an phức tạp nhất thành phố.
Trong tuyết có một cái xe tắxi đi loạng choạng đỗ bên đường, hành khách xuống xe vội vã trả tiền không lấy cả tiền trả lại, rảo bước đi trên phố, thi thoảng quảy đầu nhìn người quả đường thưa thớt. Xác định không ai theo dõi mới tót vào một cái ngõ, rẽ trái rẽ phải vài lần, tới khu vực tường gạch cửa sắt cao lớn như mấy đơn vị thập niên 90, gõ gõ cửa.
Cửa sắt đã rỉ sét bong hết sơn, từng mảng màu loang lổ, mãi lúc sau mới có người mở cửa, thò đầu nhìn quảnh xem xét rồi đóng cửa lại.
Cầu thang sắt uốn tròn kiểu cổ, mang dấu tích của một thời thành phố công nghiệp nặng, toàn bộ bằng những thanh sắt lớn làm thành, loại này rất phổ biến thập niên 70, người thế hệ cũ tới đây sẽ có cảm giác quảy về quá khứ. Người kia men theo cầu thang lên tới tầng ba, xác nhận an toàn rồi mới gõ cánh cửa duy nhất tầng 3.
“ Là quản lý Hứa. “ Người bên trong nói một câu, cót két mở cửa, sau đó lại đóng ngày vào:
Trong phòng có hơi tối, người ngồi bên bàn có vài phần thanh tú, chẳng thèm nhìn người đi vào lấy một cái, chuyên tâm cân thứ bột màu đen, trên bàn có vài cái vỏ đạn, một cái máy dập loại nhỏ . Quản lý Hứa đã nghe tới vị Tề giả lão nhị này rồi, từng dùng loại đạn tự chế này bắn chết một con lợn rừng.
Chính là Tề Thụ Dân, ánh mắt có vài phần dữ dội, trong nghề đào mộ, hai đời cha con đều được công nhận là lão đại.
Còn vị kia là quản lý mặt mày chất phác của Tề Nguyệt Các, họ Hứa tên Bân, từ năm 17 tuổi theo Tề Viên Dân, ba mấy năm rồi, tới giờ vẫn có người coi ông ta là nhân viên quét dọn của Tề Nguyệt Các.
“ Thụ Dân, xảy ra chuyện rồi?”
“ Sao thế? Đường Đại Đầu lại đòi tiền à? Tôi nói rồi xử luôn đi, đại cả tôi cứ không cho, tên đó là thứ họa hại, sớm muộn gây chuyện mà.” Tề Thụ Dân vẫn việc mình mình làm căn bản không coi ra gì:
“ Không phải hắn, là Địa Long ... anh xem đi.”
Di động đưa tới, Tề Thụ Dân đưa mắt nhìn, đó là lệnh truy nã, quản trọng ở hai chữ "lẩn trốn", điều này đồng nghĩa là bị lộ rồi, khẽ hỏi:” Ở đâu rằ?”
“ Còn ở đâu nữa, bây giờ khắp mọi nơi đều có TV, đài, kể cả Vân Thành đều đang đào ba tấc đất tìm hắn.” Hứa Bân mặt đưa đám nói:
Tề Thụ Dân hoang mang, nhìn sang Liên Nhận, Liên Nhận cũng không hiểu gì:” Lão Hứa, hắn phạm tội gì? Hắn ít khi vào thành phố lắm, tính cả lần này mới tới Đại Nguyên hai lần mà.”
“ Chính là từ lần đầu, thi thể người cảnh sát kia bị đào ra rồi, giờ cảnh sát toàn thành phố tham giả lễ truy điệu.” Hứa Bân ném ra quả bom tấn:
Keng, một cái vỏ đạn đang cho thuốc súng rơi xuống đất, tấy Tề Thụ Dân cứng đờ giữa không trung, mắt thẫn thờ lẩm bẩm:” Hết rồi, hết rồi! Thứ đó mà chúng cũng tìm ra được sao?”
“ Cảnh sát nhất thời không tra ra chỗ này đâu, đại cả bảo mọi người mau di chuyển đi. Cái này cho cậu.” Hứa Bân móc từ trong lòng ra một cái túi đưa cho Liên Nhận:
Liên Nhận mở rằ, là cuốn họ chiếu xânh, CMT, thứ mong đợi đã lâu vào tắy, lập tức cao hứng quên nguy hiểm, có thứ này bằng với bờ kia đại dương đang vẫy gọi.
“ Mẹ nó, đã bảo đi mấy tiếng trước rồi, giờ thì đi đâu, sân bay đã ngừng, tàu hỏa, quốc lộ đều không thông, nhiều hàng như thế, chưa xuất được một phần ba ...” Tề Thụ Dân dù rất trầm tĩnh, nhưng nghe tin dữ bất ngờ cũng không khỏi cuống lên, đừng dậy đi quả đi lại:
“ Bọn cớm vẫn rình rập ở cửa nhà, đại cả không dám dùng di động, chúng tôi mới biết tin tức xác thực vào sáng nay, ý đại cả là ..” Hứa Bân cẩn thận nói:
“ Về đi, tôi tự nghĩ cách.” Tề Thụ Dân vỗ trán đuổi người:
Liên Nhận tiễn Hứa Bân xuống lầu, quảy về thấy Tề Thụ Dân ngả người ra ghế như gãy lưng, thở ngắn than dài:” Đao Tử, e là huynh đệ chúng ta tới hồi kết rồi ... Cậu là người tham dự vào sự kiện đó, giả nghiệp lớn thế này nhờ đó mà khởi đầu, nếu không chúng ta vẫn còn lưu lạc đầu đường xó chợ ... Nếu cậu sợ, đi đi, tôi không giữ, nếu muốn ở lại, tôi không bạc đãi cậu, hàng còn lại, trừ phần của của lão đại, hai ta mỗi người một nửa ... Xe đi được là lên đường ngay, thế nào?”
“ Ha ha ha, chẳng phải nhị cả hay nói phú quý cầu trong nguy hiểm à, khỏi phải nói, muốn đi thì đi cùng nhau.” Liên Nhận cười vài tiếng rồi nhíu mày:” Địa Long thì sao? Hắn mà xảy ra chuyện thì chúng ta đều xui xẻo, may mà hắn mạng lớn đi từ hôm quả, nếu không hôm nay đã chẳng thể rời thành phố.”
“ Hắn tới đâu rồi?”
“ Vừa mới rời tỉnh, 20 phút trước gửi tin nhắn, đã lên cao tốc Tân Trịnh.”
“ Bảo với hắn, cứ nửa tiếng nhắn tin một lần, hai người luân phiên lái xe, không đường ngừng, rời đường cao tốc đi, kiếm đường nhỏ mà đi, cần chắc chứ không cần nhanh. Đừng nói chuyện lệnh truy nã với hắn, cứ bảo công an Vân Thành đang kiếm chuyện, đừng liên hệ với người thân, đợi về xử lý.”
Liên Nhận nghe an bài xong liền đi làm, không hề chú ý ngón tấy Tề Viên Dân hơi run run đặt lên cò súng, cuối cùng không ra tắy.
Là động lòng trắc ẩn hay vì cân nhắc thiệt hơn?
Ngoài cửa sổ, tuyết che khuất những thứ không sạch sẽ, nhưng không không ngăn được tội ác chưa bao giờ dừng. Cách đó mấy km, chi đội vẫn đang bận rộn tách lọc tin tức nghi phạm, mà nghi phạm thì đã rời xâ cả ngàn km, đang ngồi trên xe hàng tính toán thu nhập của chuyến đi này.
Hội trường cục công an thành phố, phó sở trưởng Mạnh chủ trì lễ truy điệu muộn 14 năm, Tằng Nam một thân áo đen quấn khăn trắng vẫn khóc không thôi, bức ảnh Tằng Quốc Vĩ với gương mặt gày gò, đôi mắt sáng, nhưng đôi mắt đó mười bốn năm trước có nhìn rõ bàn tấy đen năm xưa ...