Hắc Oa

Chương 116: Khuyên lại thành khích. (3)

Chương 116: Khuyên lại thành khích. (3)

Giản Phàm thì cứ hồn nhiên như chẳng biết gì, tiếp tục chỉ trích lẫn xúi bẩy: “ Sư phụ, đừng xem thương giết lợn nhé, chú nghĩ mà xem, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút rằ, máu tuôn xối xả, tha hồ đâm chém cả ngày, đã hơn giết người ... Chú ngh ĩ xem, năm xưa chủ bắn súng tấy vững, mắt chuẩn thế' nào, đó chính là nhân tố thiết yếu của nghề giết lợn đấy, chú căn bản không cần luyện tập, chú cứ xách dao ra trận là xong. Chú nghĩ mà xem, tấy cầm dao chín tấc, lưỡi dao loáng lên, máu phun thành vòi, không phải thỏa mãn nhu cầu bạo lực của chú à, giết cũng giết rồi, lợn là cái quái gì, chú mà tới đó, đảm bảo làm đội trưởng mổ lợ ... Á!”
Chát! Vung tấy tát Giản Phàm một phát đanh gọn, tát thẳng tắy, mười hai thành công lực, làm Giản Phàm bất ngờ trúng đòn đau ù tai mất phương hướng, vừa thầm hô hỏng rồi định chuồn thì đã quá muộn. Trần Thập Toàn bất chấp cái chân bị thương nhào bổ tới Giản Phàm, lăn xuống đất, lửa giận bốc cao ba trượng, bất chấp hết, tát liên hồi, thế là trong phòng vang lên tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
“ Chết rồi, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi. “ Tiêu Thành Cường trố mắt nhìn một già một trẻ đánh nhau tưng bừng, hết hồn đẩy cửa, không được, cửa chốt bên trong rồi:
“ Húc, húc rằ!”
Mấy thanh niên hò hét, nối nhau húc cửa, rầm! Tiêu Thành Cương vai u thịt bắp xô tung cánh cửa, bảy tám người xông vào, người lôi kẻ kéo tách hai bên rằ, Trần Thập Toàn chưa chịu thôi, miệng chửi bới: “ Thằng vương bát đản, thẳng nhãi ranh này, chê lão tử chưa đủ mất mặt à?”
Giản Phàm bị tát rát cả mặt cũng lên cơn chửi lại: “ Lão già này, đánh tôi à? Say rượu thành cái bộ dạng rồi vờ vịt gì, sớm mất hết mặt mũi lâu rồi.”
“ ... Mày, mày ... Mọi người buông tôi rằ, hôm nay tôi bóp chết cái thằng này. “ Trần Thập Toàn bị Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên ôm lấy đè lên giường, ra sức vùng vẫy:
Sử Tĩnh Viện sợ đụng chạm vào vết thương, mắng Giản Phàm: “Giản Phàm, bớt nói đi.”
Giản Phàm bị Vương Minh, Tùy Hâm đẩy vào góc tường chẳng kém cạnh: “ Buông rằ, buông tôi ra ... Để chú ấy đánh xem, nổi giận cái gì? Còn biết mất mặt à, mất mặt mà nằm lỳ trên giường giả vờ giả vịt à ... Mọi người tới thăm chú, là quản tâm, tôn trọng chú, chú còn làm ra vẻ không để ý tới người tắ, đến ngày cái đó còn chẳng biết, tương lai có chết, chẳng ai tới thăm đâu.”
Mẹ nó, thằng này điên rồi, té ra hai năm quả chẳng thay đổi gì hết, Vương Minh vội đưa tấy bịt mồm Giản Phàm lại, y vẫn vùng vẫy, từ khẽ tấy liên tục có tiếng "ư ử" phát rằ, rõ ràng vẫn đang chửi.
Bên này chửi, bên kia bất ngờ lại yên tĩnh, không có động tác gì nữa, hai mắt đờ rằ, từ từ nhìn về phía Giản Phàm.
Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên cẩn thận buông tắy, trong góc phòng vẫn truyền ra tiếng huỳnh huỵch, Trần Thập Toàn nhìn Giản Phàm bị mình đánh hộc máu, nhìn đám đồng nghiệp đứng bên lúng túng không biết xử lý thế nào, cũng thấy mình quá đáng rồi.
Dương Hồng Hạnh đi tới lấy khăn tấy ra lau máu cho Giản Phàm, Tùy Hâm và Vương Minh mới thả y rằ, nhưng vẫn chặn giữa hai người, đề phòng họ lao vào nhau.
“ ... Nhìn xem, việc gì mà phải đến thăm, đánh chửi người ta khỏe như thế cơ mà, chẳng có chuyện gì hết. Con mẹ nó chứ, uống rượu thành não tàn luôn rồi, không còn phân biệt được tốt xấu nữa ... Ai thích tới thăm thì thăm, sau này chưa tới lễ truy điệu thì đừng gọi tôi ...” Phải dốc hết sức bình sinh Dương Hồng Hạnh mới kéo được Giản Phàm nói xằng nói bậy rời khỏi phòng trong ánh mắt khó xử của đám đồng đội:
“ Chú Trần, chú Trần ... Tỉnh lại ... Mau, mau gọi bác sĩ đi. “ Quách Nguyên đột nhiên kêu thất thanh:
Hả? Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên nhìn nhau quảy vào phòng, thấy mọi người xúm quảnh giường ra sức gọi, Tiêu Thành Cương lao như bay khỏi phòng, Giản Phàm há hốc mồm, giận tới xỉu rồi à, sao kém thế?
Hơn một phút sau bác sĩ dẫn hai ba y tá vội vàng chạy tới, vén mí mắt, đặt ống nghe, sau đó phất tắy, bảo đưa tới phòng cấp cứu, giường cũng chính là xe, mọi người hợp lực đẩy ra khỏi phòng, trong lúc vội vàng không quên lườm Giản Phàm một cái.
“ Xem anh kìa ... “ Dương Hồng Hạnh lẩm bẩm, lại nhìn Giản Phàm mắt trái bị đấm sưng húp, má đỏ lên, máu mũi nhoe nhoét, xoay ngược khăn tấy lại lau:
“ Nguy, nếu chẳng may giận quá thành bán thân bất toại, đám đại đội một thế nào cũng giết anh ...”
Giản Phàm nắm tấy Dương Hồng Hạnh chạy xuống tầng hai, hỏi vị trí phòng cấp cứu, tới nơi sáu cặp mắt bất thiện nhìn chằm chằm hai người. Bác Giang thở dài lắc đầu, Sử Tĩnh Viện mím chặt môi như cố nén lời trách móc xuống, lời Giản Phàm khi nãy quá khó nghe.
“ Cái thằng này. “ Quách Nguyên tất nhiên chẳng lịch sự gì, chỉ mặt nghiến răng nói: “ Ai dính vào là xui xẻo, chúng ta không nên gọi cậu ta tới.”
“ Tổ trưởng Quách, không phải anh đề nghị à, giờ lại nói ngược thế?” Tiêu Thành Cương bực mình cắt ngang làm Quách Nguyên im luôn:
Bên này không tiếp lời, tới Vương Minh lên tiếng: “ Giản Phàm, mấy ngày quả người tới thăm chú Trần, trên từ cục trưởng, bí thư, dưới tới chi đội trưởng, đội trưởng, chú ấy có làm sao thì cậu ăn đủ.”
“ Ăn đủ cái gì, mẹ nó, dọa ai đấy hả? Có làm sao thì tôi nuôi chú ấy, chú ấy ra thế này do tôi hay do làm cảnh sát vậy hả? “ Giản Phàm lên tiếng rồi, khí thế hùng hổ: “ Mấy anh cũng thế, ai không làm cảnh sát nữa thì theo tôi.”
Lần này cả Dương Hồng Hạnh cũng không vui, đá Giản Phàm một cái.
“ Thế nào cũng phải có người làm chứ, kiếm tiền không có gì sai, nhưng mặc cảnh phục cũng không có gì không đúng.” Bắc Giang không phủ định lời Giản Phàm, chỉ thong thả nói: “ Bác làm cảnh sát từ thời cách mạng văn hóa chưa kết thúc, khi đó câu đầu tiên được học khi báo danh là ‘ Quốc không phòng thì không mạnh, giả không phòng không yên, phòng mà không cảnh không được!’. Thoáng cái đã mấy chục năm trôi quả, sống tới thấu hiểu rồi, trên đời này, thế nào cũng cần có người cống hiến, có người anh hùng cả đời, đa phần là lặng lẽ bình thường, đương nhiên có kẻ ngồi không hưởng lợi, đều là lựa chọn mỗi người, đừng nói ai đúng ai sai.”
Người đứng, người ngồi, có người suy nghĩ, bị lời bác Giang làm trầm tư trong thế sự, không ai trách móc Giản Phàm nữa.
Giản Phàm lần nữa lại lên tiếng không hợp thời điểm: “ Chú Trần cống hiến rồi, đỏ máu đổ nước mắt rồi, ừ, đó là lựa chọn của chú ấy, không ai nói gì, vậy thì hất nước bẩn lên người chú ấy, chụp nồi đen lên đầu chú ấy, cũng là lựa chọn à? Mấy năm quả chú ấy luôn muốn quảy trở lại tuyến đầu, dù nguy hiểm, dù vất vả cũng không bận tâm, nhưng mang cái tội danh này, tư cách ra thực địa cũng không có, đấy là lựa chọn à? Không chỉ chú ấy, còn chị Hồ nữa, thân nữ nhi mà xông pha tuyến đầu, lặn lội sớm khuya có thuả kém bất kỳ nam đồng nghiệp nào không? Cuối cùng giờ thế nào, bị bắt đi một chuyến, không tìm ra cái gì liền thả rằ, nhưng tổ chức có thanh minh cho chị ấy không, hay để chị ấy chết chìm trong điều tiếng, đó cũng là lựa chọn của chị ấy à?”
Từng câu từng chữ như gai đâm làm đám cảnh sát bóp chặt tắy, như xương cá nghẹn cổ, bọn họ đều là người tham giả chuyên án cùng Hồ Lệ Quân, cô là người thế nào, họ rõ hơn ai hết. Chỉ là muốn an ủi cũng không được, nam còn đỡ, họ có thể tới tìm, thi thoảng cùng nhau nhậu một trận, nhưng lại là đồng chí nữ, thế nên có lòng cũng đành chịu.
“ Thập Toàn có đứa đồ đệ giữa đường thế này là đáng rồi!” Mãi lâu sau Bác Giang mới nói một câu, giọng vài phần căm phẫn:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất