Hắc Oa

Chương 117: Tình nồng ảm đạm. (1)

Chương 117: Tình nồng ảm đạm. (1)

Cho dù vẫn còn có những ngày nắng rát da, nhưng mùa thu đã thực sự tới rồi, cỏ cây chuyển sang màu héo úa, cây cối rụng lá. Một màu sắc héo úa bắt đầu lấn chiếm cái thành phố vốn toàn bê tông cốt thép làm quảng cảnh thêm ảm đạm.
Đường phố có thêm lớp lá rụng, cây cối tuy chưa rụng hết lá nhưng cảnh đã xác xơ, số ít chiếc lá còn lại run run như cố chống chọi cơn gió mang theo hơi lạnh, để níu kéo số phận biến thành những chiếc lá mục.
Không khí buồn, thành phố buồn, Giản Phàm lại vui vẻ.
Lúc này Giản Phàm đang ở trung tâm yoga bên cạnh trường ngoại ngữ số hai ở phố Phủ Tây, tấm biển quảng cáo " Càng nhảy càng xinh đẹp", cách mấy con phố cũng nhìn rõ ràng, bí thuật cổ xưa bắt nguồn từ Ấn Độ này không biết có làm người ta trở nên xinh đẹp hay không, có điều người học thì càng ngày càng nhiều, đặc biệt là nữ nhân.
Tầng một là khu làm việc, tầng hai tầng ba đều là đại sảnh rộng hơn 300 m2, trên tầng 3, cách cửa kính vẫn nghe thấy tiếng nhạc du dương. Bên trong đại sảnh, những nữ nhân ngồi trên thảm yoga thực hiện động tác theo người hướng dẫn. Có lẽ chỗ động lòng người nhất trên thân thể nữ nhân là mềm mại, yoga lại có thể phát huy sự mềm mại này lên cao nhất, những bộ quần áo thể thao ôm sát toàn thân, chỉ cần đứng thôi là toàn bộ đường cong nhấp nhô như muốn bung ra rồi, bất kể là ngả người hay cúi người, nghiêng trái hay ngả phải, nhìn thế nào cũng thấy ái muội vô cùng.
Nếu mà ở trên giường ... Oa, thực sự không cách nào tưởng tượng hết lạc thú trong đó.
Âm nhạc kết thúc, Tương Địch Giai giơ tấy đang định gọi người chờ ở cửa, nhìn một cái mặt hoa biến sắc, cúi gập người xuống cười, một đám nữ nhân lớn bé nhìn theo ánh mắt giáo viên hướng dẫn cũng cười nghiêng ngả.
Chỉ thấy anh chàng cảnh sát thường xuyên tới đón cô giáo Tương hai mắt đờ đẫn si dại, nước dãi còn chảy rằ, cứ như nhìn thấy món ăn ngon lành vậy, phát hiện mọi người cười mình mới cười chữa ngượng vài tiếng, khôi phục vẻ đàng hoàng rất giả.
Không ai biết được ý nghĩ xấu xâ của chàng cảnh sát này, còn cái vẻ mặt thèm thuồng đó thì xuất hiện không chỉ một lần, mọi người cũng quen. Nếu nam nhân bình thường có vẻ mặt ấy thì người ta thấy ghê tởm căm ghét, nhưng một soái cả thì lại khiến các cô gái cảm giác đáng yêu chất phác. Chưa nói Tương Địch Giai, số oanh oanh yếu yến này không ít người có thể khiến nam nhân chảy nước dãi, hoàn toàn thông cảm được.
Giản Phàm xấu hổ lui ra ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi, đám học viên tắm rửa thay đồ đi rằ, còn vẫy tấy cười với y, lúc thì chị Dương đi thong thả, lúc thì Lộ Lộ hôm nay trông thật tươi tắn. Nam nhân thích mỹ nữ, nữ nhân thích soái ca, cơ bản tương đồng. Nụ cười rạng ngời đó còn có sức chinh phục hơn cả phục vụ viên ưu tú của trung tâm yoga, ít nhất trong số nữ nhân này Giản Phàm được nhiều lời khen ngợi.
Mỗi tuần vào thứ 2, 4, 6, chủ nhật, Tương Địch Giai đều tới đây dạy yoga, huấn luyện viên trung tâm này thời gian quả mở rộng nghiệp vụ, mời đệ tử đắc ý nhất tới làm giáo viên hướng dẫn, ngày nào Tương Địch Giai có giờ dạy là hết sức nhộn nhịp.
Tương Địch Giai gần như là người đi về cuối cùng, vẫn là một thân váy trắng mà cô luôn chung tình, mái tóc búi gọn tùy ý sau đầu, mỉm cười đi tới tự nhiên khoác tấy Giản Phàm, nói đùa:” Giản Phàm, rốt cuộc là cậu tới đón tôi hay là nhìn mỹ nữ? Nhìn trúng ai rồi, cho chị biết đi.”
“ Bọn họ sao đẹp bằng chị, đem so sánh còn chẳng phải nhìn chị sao?”
“ Ba hoa, hi hi, không cho phép tùy tiện bình luận người khác, cẩn thận đám Dương Tử biết sẽ giáo huấn cậu.”
Giản Phàm vênh mặt lên: “ Dương Tử còn hẹn em đi ăn cơm, em không đồng ý.”
“ Đừng có mà kiêu, cô ấy muốn cậu trả tiền thì có.”
“ Ha ha ha, thế thì cô ấy chọn đúng người rồi, em ăn cơm rất ít khi tự trả tiền, huống hồ là mời người khác.”
Hai người cười nói như đôi tình nhân thân mật đi vào chiếc xe cảnh sát 213, đánh xe ra ngoài bãi đỗ, Tương Địch Giai mở cửa sổ vẫy tấy với mấy học viên còn chưa về. Đi ra đường, Tương Địch Giai nhận lấy chai nước khoáng Giản Phàm đưa cho, hẳn vì trời nóng má hồng hồng còn lấm tấm mồ hôi, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn. Cô về nước được ba tuần rồi, mỗi tuần tới đây bốn lần dạy yoga, lần nào cũng do Giản Phàm tới đón, hết sức tự nhiên thành buổi hẹn hò của hai người, Giản Phàm nói chuyện không xóc óc như trước kia nữa, còn hết sức ân cần, giống như cô ra nước ngoài một tháng, Giản Phàm thay đổi tính cách vậy.
Lái xe thi thoảng liếc gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt Tương Địch Giai, Giản Phàm mỉm cười: “ Chị cứ nhìn em làm gì?”
“ Ai nhìn cậu, tôi nhìn bữa tối của tôi mà.”
“ Hôm nay tới một nơi đặc biệt, ăn một bữa tiệc tối đặc biệt, chị có thích không?”
“ Đương nhiên rồi, đi đâu? “ Cơm nước giao cho Giản Phàm thì còn có gì yên tâm hơn, Tương Địch Giải tất nhiên đồng ý:
“ Nhà em.”
“ Cái gì? “ Tương Địch Giai nghe câu này trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác là lạ, khẽ hỏi:” Nhà cậu trang trí xong rồi à?”
“ Đúng rồi, chị đi cả một tháng, người cũng thay đổi, nhà không thay đổi được sao?” Giản Phàm tựa tùy ý nói:
“ Đừng chơi quá muộn, cậu phải phụ trách đưa tôi về đấy.” Tương Địch Giai dặn trước:
“ Em cũng muốn giữ chị ở lại, nhưng mà chưa mua giường.” Giản Phàm nói rất nghiêm túc.
“ Đáng ghét, còn nói nữa ...”
Một câu nói đùa, hai bên đều hiểu, một chưa bỏ sự rụt rè, một chưa cố ý theo đuổi, giống như hai người chưa tới bước đó. Cười rồi, Tương Địch Giai bị sự tự nhiên của Giản Phàm làm mỉm cười, thi thoảng nhìn Giản Phàm chăm chú lái xe, lòng nổi lên một cảm giác ngoài hạnh phúc, giống như ... giống như, cô không nói rõ được, không giống như khi cô ở nước ngoài, mỗi ngày đều gửi tin nhắn khiến tim đập không thôi. Mà thời gian về nước, hai người trừ ăn cơm, tới trung tâm nghệ thuật, thi thoảng tới trường nghệ thuật tỉnh tham giả lễ hội văn hóa, không phát sinh gì nữa, chỉ có nắm tấy ... Không nhìn thấy trong mắt Giản Phàm sự nóng bỏng kích động, không còn nụ hôn say đắm kia.
Có chút hụt hẫng vì loại quản hệ nửa gần nửa xâ này, cô nhớ Giản Phàm hay cười xấu xâ rạng ngời như ánh nắng, thích nói mấy câu quái quái, thích đưa ra chủ ý xấu, hình như đã rất xâ xôi rồi.
Đó là điều cô hi vọng nhất, cũng không hi vọng nhất.
Xe đang đi đột nhiên Tương Địch Giai kêu dừng, chỉ một nơi phía trước, Giản Phàm kiếm chỗ đỗ xe lại, sau đó lên hè liền thấy một nửa hàng lớn 3 gian, mặt tiền lắp kính sáng choang, bên trong rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, biển hai màu đen trắng có chữ Z to ở giữa, không rõ là tên cửa hàng hay là thương hiệu, nhưng đó là cửa hàng quần áo.
Không hiểu sao tự nhiên lại muốn mua quần áo?
Cô gái bán hàng thấy hai người vào cửa bèn nhiệt tình ra đón: “ Thưa anh chị, anh chị muốn xem mẫu mới nhất không, hôm quả vừa mới nhập, để tôi giới thiệu, không biết là anh hay chị muốn muả.”
“ Ồ, không cần đâu, chúng tôi tự chọn được. “ Tương Địch Giai cười nhẹ đáp, kéo Giản Phàm tới khu trang phục nam, vừa nhìn dáng người y vừa bắt đầu tự tấy chọn đồ, ở mặt này cô đủ tự tin không cần ai giúp: “ Hôm nay kiếm cho cậu một bộ, đừng suốt ngày mặc đồ cảnh sát như thế, trông chán chết đi được.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất