Chương 123: Không uổng tương phùng.(2)
“ À, ra là cô muốn hỏi vụ án à, tôi còn chưa biết, bảo tôi trả lời cô ra sao? “ Giản Phàm xách túi giấy lên:” Cô tới đây cũng vừa vặn, chuyện giữa tôi và cô cần xử lý một chút, tôi đỡ phải tìm cô. Trả cô cái này.”
Nói rồi đẩy túi giấy về phía trước, Tằng Nam lấy làm lạ lấy ra xem, thì ra tiền mặt bó thành cọc, Giản Phàm lại lấy từ trong túi ra hai cái thẻ ném lên bàn, giọng khinh bỉ: “ Tôi lấy ở chỗ cô tổng cộng 10 vạn 2 nghìn, 10 vạn tiền mặt, 2000 tiền thẻ mua sắm, đều ở đây cả ... Tôi và cô không dính líu gì với cô hết. Cô buồn cũng được, cô vui cũng thế, đừng tìm tôi, tôi không nợ nần gì cô cả, muốn hỏi về vụ án cũng đừng, bất kể cô là người bị hại hay giả đình nghi phạm, đều thuộc phạm vi không được tiếp xúc với vụ án, chi đội trưởng Ngũ vi phạm quy định rồi đấy.”
Quá mức tuyệt tình, Tằng Nam không hiểu vì sao quản hệ giữa hai người lại tệ tới thế này, cô vốn nghĩ còn có thể vãn hồi, ai ngờ kết quả lại như càng tệ thêm, chỉ còn biết yếu ớt nói:” Tôi không có ý đòi tiền anh.”
“ Nhưng tôi muốn trả cho cô, cô không nhận, tôi trực tiếp đi trả cho Lý Uy.”
“ Được, tôi nhận.” Tằng Nam không muốn, lại sợ không làm theo nói không chừng y sẽ đưa cho Lý Uy thật, dè dặt hỏi:” Có thể nói cho tôi biết vì sao lại làm thế không, chú Ngũ không biết cụ thể số tiền anh đã nhận, cần gì phải làm như thế?”
“ Vẫn nên trả cô thì hơn, ở vị trí của tôi bây giờ, bất kể thu bao nhiêu tiền mặt đều sẽ phải báo cáo lên đúng sự thực. Cho dù cấp trên không biết, tôi cũng không thể mạo hiểm che giấu, không những trả cho cô, tôi còn chuẩn bị trả cho Đường Đại Đầu. Chuyện hay cô làm đấy, bây giờ bất kể lúc nào cũng có thể kề dao lên cổ tôi, không nghe lời người già, thuả thiệt ngày trước mắt, cha tôi bảo tham lợi nhỏ sẽ có họa lớn, tôi không nghe ... “ Giản Phàm tựa thở dài nói với bản thân:
Tằng Nam không dám tin, nhưng chuyện bày ra trước mắt cô không thể không tin: “ Anh lấy cái gì mà trả, kỳ thực anh không cần như thế, tôi không thiếu chút tiền này ... Giản Phàm, tôi ..”
Giản Phàm đưa tấy cắt ngang lời Tằng Nam:” Tôi bán nhà!”
“ Hả? Anh bán nhà?” Tằng Nam thất kinh, không ngờ Giản Phàm quyết liệt như vậy :
“ Có gì mà ngạc nhiên, các người đã ép tôi vào đường cùng rồi, tôi còn làm gì được, nếu tôi phá vụ án chi đội trưởng Ngũ nói, tôi sẽ phải làm cảnh sát bẩn, như thế cả đời tôi sẽ bị ông ấy nắm thóp. Nếu tôi không phá, ông ta sẽ nghĩ mọi cách ép tôi, lời ông ta nói với tôi hôm đó, quá nửa là dối trá, chỉ toàn lấy lợi ích ra dỗ dành tôi, nực cười, ông ta nghĩ mình quả mắt được tôi sao ... Cô hẳn là thỏa mãn rồi chứ, hai lần cô lấy từ trong tấy Đường Đại Đầu 90 vạn, số tiền đó bị cưỡng bức mấy lần cũng vẫn lãi, huống hồ là cưỡng bức chưa thành ... Đừng nhìn tôi, nếu tháng trước tôi còn sợ một chút, bây giờ thì cô thử gọi điện cho Ngũ Thần Quảng xem. Giờ tôi không nợ cô hay Đường Đại Đầu bất kỳ thứ gì cả, tiền của Cửu Đỉnh là trả tôi với hình thức thù lao phối phương, thuế cũng nộp rồi, các người đừng hòng có gì để ép tôi.” Giản Phàm dùng đốt ngón tấy gõ bàn vài cái, khẩu khí bất thiện:
Tằng Nam nhìn Giản Phàm, lòng rối loạn, té ra hơn một tháng quả y ăn uống chơi bời, cô còn nghĩ y giận dỗi với mình một chút rồi sẽ quả, hôm nay thấy Giản Phàm ở nhà mới cho là cơ hội, nếu hai người ở riêng bên nhau cô có tể dỗ dành được y. Hóa ra tất cả chỉ là giả, là kế hoãn binh, thực chất là Giản Phàm âm thầm kéo dài thời gian xử lý hậu quả. Bằng vào quản hệ giữa y và Đường Đại Đầu, đương nhiên là nói gì thì sẽ là như thế. Có chút không hiểu, có chút đau khổ, nhưng không biết đầu óc người này vận hành thế nào, lại là một chuyện ngoài dự liệu nữa.
Thực sự là chàng trai như câu đố vô tận không có lời giải.
“ Giản Phàm.” Suy nghĩ rất lâu Tằng Nam mới cẩn thận lên tiếng, với Giản Phàm đã không dám có chút xem nhẹ nào nữa, cố gắng thật chân thành nói:” Không ai ép anh, mà anh đang ép mình đấy, tôi không hề nói với chú Ngũ chi tiết chuyện anh thu tiền, anh chỉ chột dạ thôi.”
“ Tôi có thể không chột dạ à? Bên cạnh chôn một quả tạc đạn như cô, làm sao tôi ngủ ngon được, chỉ sợ mở mắt ra một cái là thấy đốc sát bắt tôi đi rồi, nếu là cô, cô có yên tâm không?”
“ Sao anh không từ chức đi, còn nhận việc này?”
“ Đừng đùa tôi, tôi mà không đồng ý là bọn họ trở mặt ngay, cô tính hộ tôi, tôi chạy đi đâu?”
Rắn mềm đều không được, Tằng Nam thấy khó chơi hết mức, dậm chân:” Anh làm sao thế, anh không tin tôi đã đành, ngày cả tổ chức của anh mà cũng không tin là sao?”
“ Cô thôi đi, cái tổ chức này nhiều kẻ xấu lắm, vụ án ông ta bảo tôi tra toàn là người từng trong tổ chức cả đấy.”
Giản Phàm cầm cốc lên uống sạch, nói rất ung dung, khi đặt cốc xuống thì Tằng Nam đã giận tới mặt biến dạng, chi thiếu đường phất tấy bỏ đi. Tằng Nam đã đứng dậy rồi, nhưng nghĩ nếu mình bỏ đi, chẳng phải đúng ý Giản Phàm sao, lần sau e còn chẳng thể gặp lại, từ từ ngồi xuống, nhìn thẳng vào Giản Phàm muốn soi thấu ý định của y, trong đầu chật kín những câu hỏi.
Hai người ngồi đó như đối quyết với nhau, Giản Phàm căn bản không bận tâm Tằng Nam muốn nói gì, muốn làm gì, thậm chí bây giờ Tần Cao Phong, Ngũ Thần Quảng cũng không để trong lòng nữa. Một tháng quả chính là kế hoãn binh của Giản Phàm mà thôi, y đã nghĩ thấu đáo mọi việc càng nghĩ, hậu sự cần lo liệu cũng đã làm ổn thỏa rồi.
Giờ đối phương giở trò gì y cũng có thể đấu một phen, thậm chí ngày cả thuả, y cũng khiến họ không chịu nổi hậu quả.
Tằng Nam chỉ nhìn ra một sự quyết liệt, giống như không bận tâm tới bất kỳ thứ gì nữa, rất có phong thái "gió hưu hưu hề nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về".
Không thể nào, Giản Phàm không thể là loại có thể vứt bỏ tất cả như thế, vậy thái độ này có khả năng là giả?
“ Giản Phàm, anh đừng kích tôi, sao tôi thấy anh như bị cái gì đó kích thích nên trút giận lên tôi thế, có phải là ra tấy với Tương Địch Giai không thành không?”
Nói rồi chống cằm lên tắy, có vài phần hả hê trước đau khổ của người khác, Giản Phàm mắt mở to vài phần nhìn Tằng Nam, dưới ánh đèn dìu dịu gương mặt quyến rũ càng tăng thêm vài phần cám dỗ, cổ áo chữ V rất sâu, thấp thoáng khe ngực cùng mép áo lót, có điều đã chẳng thể khơi lên được trong y chút tưởng tượng nào, vẻ mặt trong tích tắc biến đổi vài lần:” Cô còn nhắc tới chị Tương thì đừng trách tôi, đừng nghĩ rằng cô có chút võ nghệ thì tôi không dám làm gì cô.”
Tằng Nam không sợ, trước đó còn cho rằng có khả năng thương lượng nên nhẫn nhịn, giờ cô cũng bị Giản Phàm đẩy vào đường cùng rồi, cô cũng chẳng phải là cô gái dễ bắt nạt:” Xem anh kìa, lại nghĩ tôi có ý xấu gì sao, anh và chị Tương là một đôi hạnh phúc như thế, tôi chúc phúc còn không kịp nữa mà. Chị Tương khí chất cao nhã, lại xinh đẹp, tính cách tốt, ngày cả tôi nhìn một cái cũng thấy thân thiết ... Này Giản Phàm, nếu anh theo đuổi chị ấy gặp khó thì tìm tôi, tôi đưa chủ ý giúp anh, đảm bảo chinh phục được chị ấy.”
Nhắc tới chuyện này Giản Phàm mất hết sức lực, bên tai tựa như còn nghe thấy tiếng cười như chuông ngân của Tương Địch Giai.