Chương 125: Háo sắc cũng thuần lương. (1)
Hai người rời phòng bao, chẳng giống ôm cũng chẳng giống dìu, dính vào nhau, lảo đảo xuống lầu, quán nhà mình tất nhiên không phải trả tiền, Đường Đại Đầu nhìn thấy cười dâm dục chẳng đi lên giúp. Thế nên Giản Phàm vật lộn vất vả lắm mới đưa được Tằng Nam vào chiếc Audi, thắt dây an toàn, mồ hôi vã hết rằ.
Xe khởi động, Tằng Nam có vẻ vui lắm, lúc nói Giản Phàm đẹp trai, còn đẹp trai hơn trước ... Lát nói y không phải nam nhân, chỉ đánh cho mấy cái mà không dám nữa, nếu to gan hơn một chút, cô theo y lâu rồi ... Mãi không thấy Giản Phàm trả lời, mắng vương bát đản, sờ xong rồi chạy ... Í, sao cái xe này quen thế, phải rồi, xe Sở Béo, có phải là hai người gian díu không, biết ngày hai người không phải thứ tốt đẹp ...
Cứ nói suốt, Giản Phàm chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng gạt tấy Tằng Nam sờ lên người mình, lại thêm một lúc nữa, yên tĩnh hơn, tỉnh táo hơn, lời càng thêm nhói lòng, Giản Phàm, tôi thực sự thích anh mà, khi tôi bị bệnh nằm viện, chỉ anh thực lòng tới thăm tôi, hôm đó tôi hạnh phúc lắm, sao tôi khỏe rồi, tôi có tiền rồi, có mọi thứ rồi, anh lại xâ lánh tôi ...
Càng nói càng lẫn lộn, nhỏ dần, nhỏ dần, chưa tới tiểu khu Bình An đã thiếp đi.
Không ngờ chỉ đi khuyên thôi mà sinh ra nhiều chuyện như thế, Tằng Nam ngủ say lắm rồi, gọi thế nào cũng không dậy, cởi dây an toàn, tìm chìa khóa, bế cô nàng lên tầng 4, không rõ Lý Uy để lại cho Tằng Nam bao nhiêu, nhưng vẫn ở căn hộ cũ.
Người say rượu rất nặng, Giản Phàm đặt Tằng Nam lên giường xong không khác gì tù phạm được ân xá, thở phào vào phòng vệ sinh rửa mặt, trên mắc trong phòng nào quần lót, áo lót, áo hai dây, đủ mọi loại màu sắc thích mắt, lại còn thoang thoảng mùi nước hoa, thứ mùi rất đậm rất quái, nhưng rất dễ ngửi. Bằng vào khả năng quản sát tỉ mỉ của Giản Phàm, chỉ cần nhìn quả phòng tắm một lượt là biết đây là căn phòng của cô gái độc thân, hoàn toàn không có dấu vết nam nhân.
Dễ hiểu thôi, tính tình cô độc lãnh ngạo, lại nát rượu, nam nhân nào chấp nhận được nữ nhân như thế? Ít nhất nam nhân có thân phận địa vị không chịu được, nam nhân tầm thường thì Tằng Nam sao để vào mắt.
Vốc nước lạnh rửa mặt, Giản Phàm rời nhà vệ sinh, đưa người về nhà là trọn tình trọn nghĩa rồi, chuẩn bị đi, bước chân khựng lại.
Cửa phong ngủ khép hờ không biết từ khi nào mở rằ, hoặc là do mình chưa đóng chặt, Tằng Nam vẫn ngủ say, thân trên thì thẳng nhưng hông lại ngoặt sang bên, ngực phập phồng theo hơi thở, đôi vú tròn tràn nhựa sống nhô lên hụp xuống, mép váy vén lên tới sát viền tất lụa, khiêu khích kinh người, làm ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu ý là : Mỹ nhân ngủ!
Ma xui quỷ khiến thế nào Giản Phàm đi tới, đứng ở cửa phòng ngủ, phòng chưa tắt đèn, lại ma xui quỷ khiến thế nào mà từ từ ngồi xuống, nhìn quả mép váy, nín thở lẩm bẩm: màu lam.
Thịch, thịch, thịch, hơi thở nặng nhọc cùng với tiếng đập kịch liệt, Giản Phàm biết đó là tim mình, hơi thở càng lúc càng dồn dập, dụi mắt nhìn kỷ lại, hơi xâ, chưa đã, như ăn trộm rón rén đi tới, dù tố chất tâm lý có đạt điểm tuyệt đối chăng nữa thì không kìm được cảm giác chột dạ. Tới bên giường vờ vịt giúp Tằng Nam cởi giày, không thấy có phản ứng, lại vờ vịt lấy gối, chỉnh tư thế Tằng Nam nằm ngày ngắn lại.
Gần lắm rồi, hai ngọn đồi phập phồng trước mắt, Giản Phàm cắn chặt răng, trong tình cảnh này tà niệm sinh ra vượt khỏi sức đề kháng của ý chí.
Mẹ nó, cứ chơi đi, cùng lắm mai kéo quần lên không nhận là được.
Không, không, cô nàng này hung lắm, khó dây, chắc chắn không chịu bỏ quả đâu.
Say thế này rồi, mình chơi xong xóa dấu vết, chắc chắn không biết.
Không được, không thể mạo hiểm như thế, phát giác ra càng phiền.
Giản Phàm liên tục tính toán, liên tục phủ quyết, không phải vấn đề muốn ăn hay không, tất nhiên là muốn, món ngon thế này mà không ăn thì có lỗi với bản thân quá, mà ăn sợ tiêu hóa không nổi. Toàn thân khô nóng bứt rứt khó chịu vô cùng, nhìn Tằng Nam ngủ say, mái tóc đen che nửa khuôn mặt, nhưng quải áo lại tuột xuống vai, non nửa bầu ngực nõn nà đạp ngày vào mắt, nơi đó y từng sờ rồi, từng nắn bóp thỏa thuê, kích cỡ có thể so với Hồ Lệ Quân ...
Nghĩ tới Hồ Lệ Quân, lòng có phần trầm xuống, đó là cô gái mà y từng không trân trọng, có lẽ vì lên giường quá dễ dàng, biểu hiện của Hồ Lệ Quân ở chuyện giường chiếu quá cuồng nhiệt, khiến y có chút nhầm lẫn rồi, đến khi bị từ chối mới biết tiếc, mới biết vuột khỏi tấy ... Lại nhớ tới cái bụng bầu của Hương Hương, nụ cười cuối cùng của chị Tương, hết lần này tới lần khác, mọi chuyện hỏng đều có phần lỗi lớn của mình ... Lần này chẳng lẽ lại tiếp tục làm Hạnh Nhi thất vọng?
Ài ... Giản Phàm nhắm mắt quảy đầu đi, tấy nắm chặt đấm vào đầu, thở dài ... Anh đây cũng một thời phong lưu tiêu sái! Nhưng quả rồi, từ nay làm nam nhân tốt, chồng tốt, sau này còn làm cha tốt.
Vừa định cất bước thì nghe thấy có tiếng rên khẽ như mèo kêu, Giản Phàm cứng người, chân giữ nguyên tư thế, đầu quảy sang, nhìn một cái là hai tai ù đi, đầu nóng bừng tim đập loạn lên, màu lam, màu lam nhạt, thì ra Tằng Nam vừa quảy người, một chân co lên, thế là rõ ràng quần lót xanh lam ôm lấy bờ mông tròn trịa ..
À ... Giản Phàm hít sau một hơi ôm bụng khom lưng xuống, con mẹ nó, lần này thực sự khó chịu cung cực rồi, chỉ nhìn mà không được ăn, mình tự thiến mẹ nó đi cho xong, khỏi cần Hạnh Nhi ra tắy.
Rồi, quyết tâm chưa được bao lâu lại đối diện với khảo nghiệm cực đại, chơi hay không?
Chơi, không dám, đi, không cam tâm, càng nhìn tim càng loạn, càng nhìn mắt càng thèm.
Có lẽ trên đời có người kháng cự được sức hấp dẫn từ thân thể nữ nhân, nhưng Giản Phàm không thuộc nhóm đó, hoặc có lẽ trên đời có người mỹ nữ ngồi trong lòng mà không loạn, nhưng Giản Phàm tu luyện cả đời không làm nổi. Huống hồ còn là Tằng Nam đôi mắt yêu tinh đó, cứ tưởng là vị khách quả đường vội vã trong đời, ai ngờ ông trời bất công như thế, lần nữa cho Giản Phàm cơ hội vươn tấy ra là có.
Sao bây giờ, có chơi không?
Chơi thì chắc chắn là hối hận rồi, không chơi càng hối hận, cuộc đời của y quá nửa là đưa ra quyết định để rồi hối hận, nửa còn lại là sửa chữa quyết định sai lầm kia, có câu nói gì nhỉ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Lúc này Tằng Nam vẫn giữ tư thế nằm cám dỗ như thế, cặp mông tròn vẫn mời gọi như thế, gò má trắng như mỡ đông, vai trần gợi cảm, đùi ngọc hút mắt, bốn bề tĩnh mịch, mỹ nhân mê người ... Làm Giản Phàm thú huyết sôi trào.
Con mẹ nó, ngủ gì mà say thế? Ép lão tử phạm sai lầm à?
Giản Phàm ngồi bên giường, lòng sinh ác niệm, áp chế lương tâm ít ỏi trong lòng, tấy đưa ra sờ gò má láng mịn, vừa hồi hộp vừa sờ sợ, khe khẽ gọi: “ Tằng Nam ... Tằng Nam ... Nằm ngày ngắn lại chút.”
Đây là hòn đá dò đường của bọn ăn trộm, may quá, ngủ rất say.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ngáy nho nhỏ, gò má ấy sao lạnh như thế, Giản Phàm lén lút tới gần hơn một chút, Tằng Nam trong giấc ngủ rất đoan trang, cũng yếu đuối hơn khi thức rất nhiều, nhìn cô say thành như thế, lòng trắc ẩn trỗi dậy đè nén thú huyết đang liên tục trỗi dậy.