Chương 133: Vì ăn mà bất chấp. (4)
Giản Phàm ngồi ở ghế sô pha nhìn quảnh, một căn hộ loại nhà cho giả đình nhỏ, trang trí rất cầu kỳ, chiếc tivi 42 inch dạng treo tường màu xám bạc, đối diện là ghế sô pha như giường quý phi màu vàng nhạt. Có thể tưởng tượng cảnh Tằng Nam lười biếng nằm đó xem TV, trên ghế có rất nhiều tạp chí thời trang vứt có phần tùy tiện. Cửa đi vào treo chuông gió, ban công có bàn trà tạo hình kỳ quái, đèn treo pha lê, đồ đạc nhiều mà không tạo cảm giác lộn xộn hay chật chội, mọi thứ đều cho thấy đã bỏ rất công sức, có điều nhìn chỉnh thể bật cười: Té ra là trang trí nhà mình giống y hệt.
Trong nhà vệ sinh nước chảy rào rào mà mãi mới thấy Tằng Nam đi rằ, đáng tiếc đã mặc thêm áo thun rồi, vừa đi ra đã nói:” Thì ra đó là khẩu vị của anh.”
Trên tấy Giản Phàm lúc này là cuốn tạp chí thời trang, trong hình là người mẫu nam Âu Mỹ rất điển trai, trên người chỉ mặc đúng quần short bó sát, uốn éo kho dáng, còn đang định lấy thứ này trêu Tằng Nam, không ngờ bị cô nàng đáo để này chặn họng, nhếch mép lên cố tình nhìn vị trí mẫn cảm trên người cô:” Khẩu vị tôi thế nào, cô rõ hơn ai hết chứ.”
Tằng Nam bơ đi như không nghe thấy: “ Giản Phàm, có chuyện gì thế?”
“ Tôi chuẩn bị tiếp nhận vụ án kia, nếu có thu hoạch, cuốn cổ phổ thuộc về tôi. “ Giản Phàm cố dời mắt khỏi mông Tằng Nam, cái quần cộc đó thực sự quá cộc, nhìn thấy luôn cả mép dưới bờ mông tròn trịa, chất vải rất nhẹ ôm sát lấy mông, không có vết hẳn nổi lên, chứng tỏ bên trong không còn gì nữa, mới nghĩ thôi mà người khô nóng, vội đi thẳng vào chủ đề:
“ Đương nhiên rồi. “ Tằng Nam lại hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Giản Phàm, rót nước ngọt cho y:
“ Không tra ra cũng thuộc về tôi. “ Giản Phàm hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra được câu có chút vô sỉ này:
Tằng Nam phì cười, ánh mắt cổ vũ:” Không thành vấn đề:”
Xem ra vụ làm ăn này lãi rồi, Giản Phàm liếc mắt mép quần cộc của Tằng Nam, không rõ hi vọng nhìn thấy cái gì, dù sao không dám ở lại thêm nữa:” Nếu không có vấn đề thì tôi đi đây.”
Tằng Nam cười càng vui vẻ, đứng dậy đi vào thư phòng bên cạnh, lục lọi một lúc lấy ra bọc vải, ném xoạch lên bàn như ném rác. Thái độ này làm Giản Phàm suýt chút nữa không kìm được cho một cước, vội vàng cầm lên xem, cẩn thận lật vài trang, xác định đúng rồi, cẩn thận cho vào lòng.
“ Anh chậm thật đấy, suy nghĩ tận bốn ngày mới quyết định được.” Tằng Nam xem đồng hồ thấy hơn 12 giờ rồi, thuận miệng hỏi:” Ăn cơm chưa? Hay là ở đây ăn cùng luôn đi.”
“ Cô làm cơm à?” Giản Phàm ngạc nhiên hỏi:
“ Tôi ít khi làm cơm lắm, ra ngoài ăn đi, đôi khi tôi lười đi, trong nhà úp bát mỳ, trần quả trứng hay cho ít xúc xích vào là xong.” Tằng Nam tùy ý nói, mở tủ lạnh rằ, nào là thịt hun khói, bánh mỳ Pháp, bơ, mứt quả, cả một đống chật kín tủ, đang định xuống bếp thì phát hiện ánh mắt quải quái của Giản Phàm:” Lại làm sao thế, đừng nhìn nữ nhân bằng ánh mắt đó, dễ gây hiểu lầm lắm.”
Giản Phàm đứng dậy đi thẳng tới lấy một đống thức ăn trong tủ lạnh rằ, Tằng Nam còn tưởng y định giúp mình, không ngờ Giản Phàm lại cất từng món một vào trong tủ, thở dài sườn sượt:” Ông trời đúng là mù mắt mất rồi, làm sao lại để thứ kỳ trân này ở trong tấy cô chứ, đúng là phí của trời, cô căn bản là không biết giá trị của nó. Đi, tới nhà tôi, coi như tôi cám ơn cô.”
Thế thì quá tốt rồi, Tằng Nam mong mà chẳng được, chẳng thèm thay quần áo lẫn dép, một trước một sau đi ra ngoài.
Hai người ở cách nhau không xâ, đi vài phút là tới, vừa mới mở cửa ra đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt không diễn tả nổi, Tằng Nam ra sức ngửa cổ lên hít, chưa gì đã chảy nước bọt, theo vào bếp, bốn cái nồi trên bếp đều đang bốc hơi, mùi thơm ở đây mà rằ.
“ Ngồi ra kia, lát nữa đừng có hét lên đấy.” Giản Phàm nghiêm mặt nói, đẩy Tằng Nam mặt đầy vẻ đói khát ra khỏi bếp, ấn xuống ghế:
Thịt vớt rằ, bếp vừa bật lớn là máy hút khói chạy ù ù, dầu cho vào chảo, bên này tiếng dao phay cạch cạch liên hồi, tiếp đó hành xanh gừng vàng cho vào, xẻo một tiếng, múc lớp mỡ ở lần lượt bốn cái nồi rưỡi quả, lửa
bùng lên, Tằng Nam không kịp đề phòng "á một tiếng, rối rít nói:” Cẩn thận đấy!”
Tằng Nam còn chưa lần nào thực sự thấy Giản Phàm đứng bên bếp, ở quán nhỏ kia không tính, mọi thứ gần như chuẩn bị sẵn, chỉ có làm mỳ đổ nước vào là xong. Còn lúc này hiển nhiên là cảnh tượng vô cùng khác, lửa lúc cháy phừng phừng lên trên chảo, chớp mắt không thấy đâu, thìa như có mắt nương theo chảo, bếp bên cảnh xèo một tiếng khói trắng bốc cao. Hai tấy Giản Phàm như đang múa, từng món ăn xuất hiện, bốn món ăn chia vào bốn cái đĩa. Không là năm đĩa một khay, đặt trên lòng bàn tắy, cánh tấy Giản Phàm, chỉ đi một chuyến đã chuyển toàn bộ ra bàn, ưu nhã làm động tác mời, Tằng Nam thì vẫn há miệng nãy giờ.
Kỳ thực không cần mời nữa, Tằng Nam vươn đũa ra như chớp, ăn tới chẳng còn tí hình tượng nào, thức ăn đầy mồm mà còn nói:” Ồ, món thịt mỡ này ngon quá, còn cái này nữa, zucchini à?”
“ Phải ăn như thế này.” Giản Phàm ngồi xuống, gắp mấy lát thịt mỏng chấm ít tương, trịnh trọng đặt vào bát Tằng Nam:
Chớp mắt cái đã biến mất khỏi nhân gian, à không biến mất trong miệng Tằng Nam, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc thốt lên: “ Ngon quá, không mỡ chút nào cả.”
Kinh ngạc về tốc độ làm món ăn, kinh ngạc về mùi vị, vừa ăn vừa khen không ngớt, tình cờ đưa mắt lên thấy Giản Phàm chống tấy mỉm cười nhìn mình, Tằng Nam hừ một tiếng, chẳng xấu hổ, nhưng khẩu thị tâm phi nói: “ Có cái gì ghê gớm chứ, chỉ là nấu ăn thôi mà, tôi cũng biết.”
“ Đúng thế, tôi có nói là cô không biết đâu, hơn nữa bữa cơm hôm nay là do cô dạy tôi mà.”
“ Hả? Ý anh nói ...” Tằng Nam ngẩn rằ, chỉ mấy món ăn trước mặt:
“ Đúng thế.” Giản Phàm không che giấu:” Tôi đã thuộc lòng một nửa phối phương trong đó rồi, đặc biệt là món này, tên khoa học của nó là tùng hương bạch thiết nhục, không cần chấm cũng là mỹ vị nhân gian. Kỳ thực mấy món ăn này của cô chỉ từ một phối phương mà ra thôi, tây hồ lô, thanh dữu xảo thịt, cải trắng đảo ớt và canh nấm Khẩu Bắc, đều là món ăn thông thường, nhưng cô ăn có thấy khác thứ mình từng ăn không? Nói cho cô biết không chỉ ngon mà dĩnh dưỡng phong phú.|
“ Đúng là khác hẳn.” Tằng Nam nghe nói mới nhận ra không hề giống món hay ăn, đậm ngọt hơn hẳn cô ăn không biết chính là món thông thường, sau đó lại hối hận, rầu rĩ nói:” Giản Phàm, có phải tôi lỗ rồi không? Trả lại cho tôi, tôi tự học, tôi hối hận rồi.”
“ Không được, của tôi rồi, thứ đã vào tấy tôi không có chuyện trả lại đâu.” Giản Phàm dương dương đắc ý:
Tằng Nam cũng chẳng phải là muốn thực sự nuốt lời, nhún vai một cái, nhìn rằu xanh mướt mắt, thịt trắng non, lại không nhịn được nữa, kệ luôn, cầm thìa múc thẳng từ bát cho vào mồm, vừa ăn vừa xuýt xoa.
“ Ngự trù La đúng là thần nhân, chỉ có hai mấy vị Trung dược cùng mấy nguyên liệu thông dụng, thêm bớt phối hợp liền thành món khác hẳn rồi, canh nấu ra không có chút vị thuốc nào, tôi phải đầu thai hai kiếp nữa e mới luyện tới trình độ này. Đời này tôi thỏa mãn rồi, không sống uổng rồi.”
Tằng Nam nghe Giản Phàm vừa ăn vừa tự cảm thán, giọng nói đầy vẻ thỏa mãn sảng khoái, xem ra cuốn sách đó công hiệu không nhỏ, cười khúc khích, đừng nói là bảo y tra án, bảo y đi phạm tội cũng được.
Người này sẵn sàng vì ăn mà bất chấp.