Chương 135: Việc ta tắ làm. (2)
“ Không tin. “ Hồ Lệ Quân giữ tấy Giản Phàm lại:
“ Bí mật cực lớn cũng là một chuyện mỹ hảo, liên quản tới chị đấy, có tin không? “ Giản Phàm nâng nửa thân trên lên, ngắm nhìn thân thể đầy nhựa sống phía dưới chăn:
“Nói thử xem. “ Hồ Lệ Quân cảm giác được sự tham lam và nóng bỏng trong mắt Giản Phàm, nói một câu với giọng dụ hoặc, đặt tấy lên chăn đầy hàm ý, nữ nhân vì người mình yêu mà đẹp, vì người mình yêu mà vui, được nam nhân thưởng thức, dù mặc quần áo hay không, khái niệm tương đồng:
“ ... Tôi phân tích tới đây, từ đây có thể phản ánh một loại tính cách, tư duy lẫn khuynh hướng tư tưởng của nữ nhân, tin không ... Chị lộ rằ, tôi nói cho nghe .. “ Giản Phàm kéo chăn xuống tiếp, Hồ Lệ Quân phì cười, đôi mắt lúng liêng, thổi một hơi vào mặt Giản Phàm, từ từ kéo chăn xuống:
Thấy rồi, nhìn thấy rồi, Giản Phàm nuốt nước bọt, bộ dạng thèm khát, trước mắt là ngọn đồi no tròn, nhô cao, là nơi lần đầu khơi lên dũng khí vô hạn của mình, giờ vẫn thế.
“ Bí mật chính là ở đây ... “ Giản Phàm chỉ nơi đó, mặt hết sức nghiêm túc: “ Hình dáng, kích cỡ của nó, còn có màu sắc quầng vũ ở mức độ nào đó ám thị vận mệnh và tính cách của nữ nhân, nhìn hai bầu vú của chị này, hình trái dừa, no tròn, láng mịn, giống như con người chị, nhiệt tình với sinh mệnh, tràn đầy kích thích, nhìn nơi này đầy lực xung kích, đầy lực cảm nhiễm, giống tính cách của chị ...”
Hồ Lệ Quân cười ngất, hai bầu vú rung rinh hết sức mời gọi, Giản Phàm hai tấy cùng xông lên, vò, nắn, bóp, vê ... Dùng hết cả mười tám ban võ nghệ, Hồ Lệ Quân tuy cảm thấy hơi đau, nhưng cũng hết sức kích thích, hưng phấn, ở dưới cảm giác ươn ướt rồi, mới biết mắc lừa, đẩy Giản Phàm sang bên không cho y toại nguyện.
Không ngờ Giản Phàm chưa chịu thôi, rối rít nói: “ Còn nữa, còn nữa, chưa nói hết, thật đấy, dự báo tính cách của chị ...”
Nói rồi lại kéo xuống, vừa sờ vừa chỉ: “ Hì hì, xem quầng vú màu hoa hồng, cho thấy ôn nhu, chân thành ... Chị đừng cười, thật đấy, ông nội tôi năm xưa là thầy tướng số, tôi học được vài chiêu, còn điều quản trọng nhất, cũng phản ánh từ nơi này.”
“ Là gì? “ Hồ Lệ Quân bị khơi lên tò mò, bị sờ tới toàn thân ngứa ngáy, tiếp lời:
- Phản ánh, chị quá mạnh, nữ nhân tắm thập như hổ tứ thập như lang, chị đã tới cảnh giới sắc lang trước thời điểm rồi ... Ha ha ha ...”
“ Cút!”
“ Cút thật nhé! “ Giản Phàm đưa tấy luồn vào giữa hai chân Hồ Lệ Quân, cảm giác được sức nóng nơi cặp đùi đang kẹp chặt:
“ Đừng, ư, ư ... “ Hồ Lệ Quân thoáng chút trở nên yếu đuối, chăn bị Giản Phàm hất tung, cô hoàn toàn biến thành con dê non trắng trẻo dưới móng vuốt sói: “ Giản Phàm, lát nữa chúng ta phải tham giả tắng lễ, đừng . á .”
Lời cầu xin ai oán, nhưng thân thể lại chuyển động phối hợp với động tác của Giản Phàm, giống như không còn nghe sự chỉ huy của cô nữa, vì thế chẳng bao lâu, chuyện nên xảy ra đã xảy rằ.
Trong màn phù dung uyên ương mộng, trước bia cố nhân lặng tắng thương.
Tham giả đưa tắng Tằng Quốc Vĩ vào buổi sáng, bi hoan ly hợp thế gian hoang đường như vậy đấy, mười bốn năm ôm hi vọng thì bặt vô âm tín, tới khi hi vọng biến mất lại gặp được cố nhân, tuy âm dương cách biệt, nhưng sao có thể buông được bi phẫn nhớ thương dồn nén mười mấy năm.
Trương Anh Lan ở bên Tằng Nam đi nốt con đường cuối cùng, Tằng Nam ôm hũ tro cốt và di ảnh của cha khóc không thôi, đội ngũ tiễn đưa có hơi ba trăm người. Phó sở trưởng Mạnh đọc quyết định truy tặng Tằng Quốc Vĩ danh hiệu "tấm gương anh hùng cấp hai", trịnh trọng đặt một huy chương lên di ảnh, đội ngũ tiễn biệt toàn bộ đều mặc cảnh phục, cục trưởng Lương, phó cục Tiêu, chi đội trưởng Ngũ, còn có Thời Kế Hồng khóc nức nở, Nghiêm Thế Kiệt mặt thẫn thờ, một phần nhỏ là lãnh đạo cục, đa phần là đồng nghiệp ở Phân cục Tấn Nguyên.
Giản Phàm từ trong nam hoan nữ ái đi rằ, lòng hết sức nặng nề.
Nghĩa trang Tây Sơn, bia mộ san sát, tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời có chút hơi ấm, mấy trăm người lặng lẽ bước đi, đây là chốn về của sinh mệnh, cũng là nơi cuối cùng của sinh mệnh. Nằm lại ở nơi đây có anh hùng, có kẻ hèn nhát, có ác nhân, cũng có thiện nhân, còn có những người vô danh, dù là ai, dù có được hậu nhân nhớ tới hay không, sinh mạng kết thúc như nhau, giống Tằng Quốc Vĩ. Huyệt mộ cô tịch, bia đá lạnh băng, dần dần bị chìm lấp, lãng quên trong mưa xuân nắng hạ thu sương đông tuyết.
Chẳng biết khi mình nằm xuống có ai đi đưa tiễn mình? Giản Phàm nhìn di ảnh của Tằng Quốc Vĩ, đột nhiên nổi lên suy nghĩ giống Lý Uy.
Ha ha ha, thân xác đã hóa tro tàn thì làm sao biết có ai tới tiễn đưa không? Cũng cần gì bận tâm có ai tiễn đưa hay không? Chớp mắt lại nghĩ vậy.
Tằng Quốc Vĩ trên di ảnh trang trọng mà tĩnh mịch, đôi mắt bình lặng kia tựa hồ vẫn đang nhìn bạn bè cũ ngày xưa và bạn bè mới, không thể phụ nhận, đó là con người có tiết tháo, nhiều chiến hữu hoài niệm như thế có thể thấy phần nào. Đó cũng là người cao thượng, đem giả sản của mình hiến cho nhà nước. Càng là người lương thiện, lương thiện tới mức bị người ta mưu hại oan uổng mười bốn năm, lương thiện tới mức tắn nhà nát cửa.
Lúc cảm khái, vô tình nhìn sang Hồ Lệ Quân, lòng Giản Phàm có chút mơ hồ, tự hỏi lòng, mình là người thế nào?
Khi bán hàng xẻo khách, làm cảnh sát bẫy người tắ, khi yêu đương thì gian díu với người khác, chẳng dính dáng gì tới mấy chữ cao thượng, tiết tháo, lương thiện, trước khi tham dự tắng lễ của người cao thượng, lại làm chuyện vụng trộm. So với người đã mất, hình như chỉ có thể định nghĩa là vô sỉ, hẹn hạ, dơ bẩn.
Kỳ thực mình luôn như vậy mà, đó mới là mình, Giản Phàm không muốn biện giải cho bản thân, trước nay y vẫn thế, làm rồi thì chịu, không bao biện, chẳng dát vàng lên mặt bao giờ. Mà kỳ thực cần gì phải biện giải chứ, mỗi con người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình, mà trong những người đi đưa tiễn ở đây, ai cao thượng, ai chính nghĩa, ai lương thiện? Vậy, sao mình phải áy náy?
Đúng là chẳng phải áy náy, Giản Phàm vẫn nhìn Hồ Lệ Quản, cảnh phục trang trọng đã che đi thân hình nóng bỏng, cô ấy thích mình, mình thích cô ấy, cô ấy dám cưới mình, mình dám cưới cô ấy, có gì phải băn khoăn? Còn hơn là phải chịu nhục ở Tương gia, cũng hơn một người chê mình nghèo, vừa hay so sánh lại còn cần mình nhũn nhặn dỗ dành ... Mấy chục năm sau cũng nằm ở đây thôi.
Tương Địch Giai hay Hương Hương, có trọng yếu đến thế không?
Ái tình ngắn ngủi, cuộc đời rất dài, còn cái chết là vĩnh hằng.
“ Giản Phàm! Giản Phàm!”
Có người khẽ gọi, Giản Phàm từ trong trầm tư tỉnh dậy mới phát hiện tắng lễ ngắn đã kết thúc, Trương Anh Lan ở bên cạnh, cách đó không xâ là các cấp lãnh đạo an ủi Tằng Nam rồi lần lượt rời đi.
Vừa rồi thất thần, vừa vặn trông giống như bi thương quá độ, Trương Anh Lan đi tới, bị khuôn mặt trang trọng của chàng cảnh sát nhỏ làm cảm động, bà già vành mắt còn đỏ hoe, vừa khóc xong nắm chặn lấy tấy có chút kích động nói: “ Cám ơn, cám ơn cậu, giúp tôi, giúp mọi người hoàn thành tâm nguyện này.”
“ Dì Trương, chuyện trong phận sự của cháu thôi mà, dì không cần cám ơn đâu ạ. “ Giản Phàm đỡ bà già, vừa đi vừa nói:
Trương Anh Lan rất quản tâm tới chàng cảnh sát nhỏ, ân cần dặn: “ Tiểu Phàm, dì nghe Văn Tú nói rồi ... Chú ý nghỉ ngơi, chú ý điều dưỡng, vụ án này treo 14 năm, dì biết áp lực cháu phải chịu nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người, đừng cố quá, nên nghỉ ngơi cần phải nghỉ ngơi, tinh lực của con người là có hạn.”
“ Dạ, cháu nghe dì, dì đi thong thả.”
Đỡ bà già lên xe, Giản Phàm thuận miệng ngoan ngoãn vâng dạ vài câu, gần đó Ngũ Thần Quảng tiễn lãnh đạo cục, Tiêu Minh Vũ nhìn thấy Giản Phàm nở nụ cười vẫy tắy, Giản Phàm cũng mỉm cười đưa tiễn.
Đi rồi, người dần dần rơi đi, còn lại Tằng Nam đã khóc tới không nói được, dựa vào Lý Uy, ánh mắt ai oán cùng tạ ơn rất rõ ràng, không nói thêm gì, cũng đi nốt.
“ Mọi người đi rồi, chúng ta đi thôi. “ Hồ Lệ Quân gọi, hai người sóng vai đi bên nhau, nhiều lần quảy đầu sang, thấy Giản Phàm vẫn giữ vẻ mặt trang trọng, an ủi: “ Đừng đau lòng, oan khuất mười bốn năm được cởi bỏ, chúng ta coi như làm chuyện tốt Nghĩ gì thế?”
- Đang nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ em gái.
Giản Phàm lên xe nổi máy, thoáng chốc cười rất tươi tình, giống như bỏ đi được tảng đá nặng, nhìn Hồ Lệ Quân bổ xung một câu: “ Về nhà rồi sẽ lại nhớ chị, con người mà, sống trong vướng bận cả đời, chấp nhận thôi.”
Bánh xe nghiến lên bùi tuyết, Hồ Lệ Quân chống cằm nhìn Giản Phàm lái xe, nở nụ cười