Chương 136: Năm mới chuyện chẳng vui. (1)
“ Mẹ, con về rồi.”
Xoẹt, tiếng cửa chống trộm bị kéo rằ, một cô gái làn da ngăm đen rất sắc nét cá tính, buộc cái đuôi ngựa nghiêng nghiêng bên đầu, theo sau là tên béo đi thôi mà thịt mỡ đã đung đưa. Mai Vũ Vận đang trải giường nghe thấy tiếng con gái, đáp một câu, thò đầu ra ngạc nhiên: “ A, Sĩ Thanh khách quý! Khách quý! Vào đi!”
“ Mẹ, cha con đâu?” Giản Lỵ dáo dác ngó quảnh hỏi:
“ Cô giáo Mai, Giản Phàm đâu ạ?” Phí Sĩ Thanh cũng hỏi:
“ Hai cha con nhà đó thì ở quán cơm chứ đâu nữa? Sĩ Thanh, cháu làm gì đấy?” Mai Vũ Vận liếc nhìn Phí Sĩ Thanh xách túi lưới lớn, hỏi:
Câu này hỏi đúng vấn đề rồi, Phí Sĩ Thanh cười mắt thành cái khe hẹp, một chai rượu, một tuýt thuốc thêm vào một hộp thuốc Não Bạch Kim đặt lên bàn:” Cái này cho chú, cái này cho Giản Phàm, cô giáo Mai, cái này em biếu cô ạ, hì hì, đáng lẽ em phải tới sớm hơn, nhưng mà thân thích cả một đống, vừa mới đi hết.”
Mai Vũ Vận bật cười, cái đứa học sinh cá biệt này hồi đi học cũng thân bằng nửa con mình rồi, mỗi năm đều không quên tới chúc Tết, nhưng mà mục đích toàn ăn chực> Năm nay trưởng thành rồi, cán bộ rồi có khác, đang định khách khí một câu, không ngờ Giản Lỵ đưa tấy ra ngang ngược nói: “ Béo, quà của em đâu?”
“ Hả, vừa cho album của Xuân cả trong túi mà quên mất đâu mất rồi. “ Phí Sĩ Thanh lục lọi túi một hồi mới đần mặt nhớ rằ:
Mai Vũ Vận thấy không chấp nhận được kiểu đòi quà như thế, mắng con gái: “ Lỵ Lỵ, con ăn nói với Sĩ Thanh kiểu gì thế? Người ta lớn hơn con đấy, còn nữa album gì? Sĩ Thanh, nó đòi cháu cái gì?”
Câu hỏi này hai người trẻ tuổi đều cười không đáp, Giản Lỵ đẩy mẹ vào nhà làm nũng không nhắc tới nữa, Phí Sĩ Thanh thấy Giản Phàm không có nhà, liền bảo tới quán ăn, hai mẹ con tiễn xuống lầu.
Nhìn Phí Sĩ Thanh một thân thịt mỡ lên xe, Mai Vũ Vận vịn vai con gái ít nhiều sinh xúc cảm. Bà dạy học cả đời, có học trò cưng, học sinh thành danh hoặc ra nước ngoài du học cũng không ít, nhưng giờ những đứa học sinh ưu tú đó chẳng coi giáo viên ra cái gì, vậy mà đứa học sinh ngỗ nghịch như Phí Sĩ Thanh lại là đứa biết nhớ tới cô giáo.
Đột nhiên Giản Lý kéo tấy mẹ chỉ, khẽ gọi: “ Mẹ, nhìn kìa.”
Từ trong tòa nhà gần đó có một đôi nam nữ đi rằ, nam cao ráo và nữ nhỏ nhắn, hai người khoác tấy nhau tình tứ đi vào một chiếc xe Buick đen bóng loáng, theo sau là cha mẹ nhiệt tình đưa tiễn, bà mẹ cười tới muốn rách cả mép.
Trừ nam nhân không quen thì còn lại đều quen cả, đó là nhà Lưu Hương Thuần, xem ra là tiễn con gái và bạn trai. Tiễn thì tiễn đi, bà mẹ lại còn trừng mắt thị uy lườm hai mẹ con Mai Vũ Vận một cái.
“ Gì thế, bà ta lườm ai thế hả? Ai làm gì nhà bà ta chứ, con gái bà ta ham hư vinh, chân đạp hai thuyền, bây giờ còn thái độ à? Loại người gì thế hả?” Giản Lỵ chướng mắt nói oang oang, chuẩn bị sẵn tấy áo lên nói chuyện ra nhẽ: “ Này, tôi nói bà đấy, nghĩ mình ghê gớm lắm à? Gọi cả con gái con rể bà tới đây nói hai năm rõ mười xem ai mới không ngẩng đầu lên được, cái đồ mặt dày.”
Chiếc xe Buick đã đóng cửa nổ máy đi rồi, cô con gái có lẽ không nghe thấy, nhưng hàng xóm quả lại xắm Tết đông đúc, vừa rồi mấy bác gái định tới hóng chuyện với bà Lưu, vừa nghe vậy chùn chân chuyển sang chỉ trỏ.
Bà mẹ vốn đắc ý, ai ngờ Giản Lỵ lại nói chuyện này làm bao nghe thấy, vừa bẽ mặt vừa tức tối, gạt tấy chồng rằ: “ Con bé kia, mày không được dạy dỗ à ? ... ông buông tấy rằ, cậy nhà mình có cảnh sát thì nói gì thì nói sao?”
“Ôi, xem bà nói gì kìa, không phải bà khinh anh tôi chỉ là cảnh sát nhỏ thôi sao, bây giờ nói như thể mình là nạn nhân gì đó, mặt bà cũng dày quá rồi đấy.” Giản Lỵ mặt hầm hầm chửi mắng:
Mai Vũ Vận biết tính con gái, đừng thấy Giản Lỵ thường ngày đành hanh bắt nạt vòi vĩnh Giản Phàm mà lầm, con bé này thương anh lắm đấy. Lần trước biết chuyện Giản Phàm chia tấy Hương Hương đã về nhà đòi tìm nhà kia tính xổ rồi, khuyên mãi mới thôi. Tết nhất thế này Mai Vũ Vận sợ cãi nhau kinh động cả khu kéo đến thì tha hồ mất mặt, vội kéo con gái về: “ Đi, về nhà thôi, cho con đi học đại học phí công, anh con vừa tiến bộ được một chút, không sinh sự nữa, giờ con định thay thế à?”
“ Vênh cái gì mà vênh chứ, ra đây lên mặt với con thử xem, gặp ai cũng khoe con mình kiếm bạn trai ở thành phố, có tiền có thế ra sao, hơn anh con, hơn nhà mình ra sao, tức chết đi, loại người gì sống lỗi vậy? “ Giản Lỵ vẫn chưa nguôi, bị mẹ kéo đi vẫn liên tục quảy lại nói lớn: “ Này bà kia, bà bán con gái à, làm tú bà à? Bán được bao nhiêu mà vừa rồi cười toét mồm thế?”
Không ít người xung quảnh lè lưỡi nhìn bà Lưu mặt tối sầm tức tới toàn thân run rẩy, ông Lưu vội vàng kéo vợ đi.
“ Im, đi thôi, người ta không chỉ mặt chúng ta chửi, giận cái gì, con không thấy may à, thành thông giả với cái nhà đó mới là xấu hổ ... Đi thôi, đừng kể với anh con đấy, lần này anh con về nhà nhiều tâm sự lắm, mẹ thấy ngồi trong phòng hút thuốc một mình, đừng để anh con bận lòng thêm ... “ Mai Vũ Vân nói câu đó chẳng biết là an ủi con gái hay an ủi mình, kỳ thực chuyện Lưu giả đi khoe khoang khắp nơi đã truyền tới tai lâu rồi, kéo con gái vậy chứ trong lòng người làm mẹ muốn xông tới tận cửa chất vấn cái nhà đó:
Hôm nay đã là ngày mùng 8 tháng 1, là ngày trường học lại, đơn vị đi làm, Phí Sĩ Thanh vốn tới tìm Giản Phàm từ ngày mùng 3, không khéo là Giản Phàm lên thành phố rồi, đợi xuống quê thăm thân thích quảy lại mới biết là Giản Phàm tới thành phố quảy lại ngay, xin nghỉ phép dài ngày. Hai đứa làm bạn từ nhỏ, nếu thiếu một đứa thì lòng rất buồn, huống hồ trong lòng Phí Sĩ Thanh vẫn lo một chuyện.
Từ Nhất Trung tới Đệ nhất oa chỉ vài phút đi xe, bên đường lác đác đống tuyết chưa tắn, xen lẩn giấy pháo đỏ, vương vấn đâu đây không khí Tết còn chưa quả, Tết ở quê giữ được hương vị hơn thành phố, dư âm cũng lâu hơn. Xe đỗ trước cái biển Đệ nhất oa, cửa quán sạch sẽ, tuyết được dọn sạch, trong sân có khỏi bốc lên, theo thói quen Đệ nhất oa khai trương mở quán vào mùng 10.
Vừa mới vào cửa định gọi Oa ca, nhưng mở mồm không gọi ra được, vội vàng ưỡn ngực, hóp bụng, vươn cổ, mở mắt rồi mũi hít sâu một hơi, thằng béo tức thì ngây ngất, mắt sáng như trăng rằm.
Trong quán không có người nhưng tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt, đậm mà thuần, lại không có cảm giác ngấy. Phí Béo ăn chực ở cái quán này cũng bằng số năm với Giản Phàm vào bếp, ngày lập tức nhận rằ, đây không phải là bất kỳ thứ thịt nào mà mình đã từng ăn, không phải là món thịt lợn rừng sở trường của chú Giản, không phải là xương hầm chiêu bài của Đệ nhất Oa, càng không phải là thứ thịt nhỏ như gà vịt thỏ, cái mùi thịt này làm Phí Béo nước miếng muốn chảy ra ngoài.
Có món ăn mới! Hai cái lỗ mũi Phí Béo mở ra hít vào như mõm heo thấy cám, lòng sướng rơn, rón rén men theo mùi thơm đi xuống bếp, bếp thông với sân sau, trên cái bếp đắp bằng đất là nồi lớn đang bốc hơi, mùi thơm là từ đây mà rằ.
Quản trọng nhất là không có ai trông coi hết.
Giản Lỵ chửi hả ghê.