Hắc Oa

Chương 139: Đó là yêu!? (1)

Chương 139: Đó là yêu!? (1)

Lại lần nữa xem từ đầu tới cuối, Ngũ Thần Quảng mặt chữ điền đen đúa, có chút lo âu, hình như vì vụ án mà phiền lòng. Cái mặt vàng của Tiêu Minh Kiến rất khách khí, nhắc tới vụ án là thao thao bất tuyệt, lưu loát như học thuộc lòng, thời gian, địa điểm đều vô cùng rõ ràng, lời của ông ta là có giá trị nhất. Dương Công Uy béo tròn trắng trẻo, đoạn video này là rõ nhất vì ông ta ngồi im không nhúc nhích, cái vẻ khinh miệt không thèm che dấu, xem lại vẫn có kích động muốn cho một đạp. Còn Vương Vi Dân gặp hôm nay, gian trá quá rõ ràng. Người đáng nghi nhất là trực ban Kiều Tiểu Ba, vừa thấy cảnh sát là rùng mình, căng thẳng, nói lắp ba lắp bắp, lời khai cũng mập mờ đầy lỗ hổng.
... Không, còn có cả Vương Vi Dân nữa, người này dứt khoát biết nhiều hơn thứ ông ta thể hiện rằ, vụ án này không phải không có manh mối, trước tiên làm sao lọc ra manh mối này.
Đem hai đoạn ghi hình xem lại vài lần, vẫn cảm giác Kiều Tiểu Ba có tật giật mình, còn biểu hiện của Vương Vi Dân thì quá khôn khéo đưa đẩy, nếu không liên quản, ông ta có thể trực tiếp hơn rồi, sao phải đưa đẩy với hai cảnh sát nhỏ? Nhưng vẫn chỉ là suy luận thôi, không có chứng cứ ủng hộ, nếu vẻn vẹn là nhìn từ những điểm khả nghi, mũi giáo lại chĩa vào Lý Uy.
Trước mắt hiện lên hình ảnh Lý Uy, ấn tượng của Giản Phàm với ông ta là cực tốt, vô cùng tốt, một người có cả khí độ lẫn khí thế, nói chuyện thì sâu sắc văn nhã, kiến thức rộng lớn làm người ta thán phục.
Giản Phàm cảm tưởng mình đã hiểu được tâm thái của người phá án trước kia, vì sao chọn Tằng Quốc Vĩ, chụp hết tội lên đầu ông ta đúng là sáng suốt, không phải ông ta thì nếu tìm ra ông ta chân tướng sẽ rõ ràng, không tìm ra ông tắ, ai chứng minh nổi không phải là ông tắ? Cho nên gán tội cho ông ta là tốt nhất,
Mình bỏ sót gì không nhỉ, Giản Phàm nghe bên tai tiếng mưa gió ào ào thi thoảng có sấm nổ đì đùng từ từ nhắm mắt ... Bắt đầu nhập tâm vào tâm thái của một kẻ gây án, chuyện này y rất quen, mỗi khi xem hồ sơ vụ án, y đều đứng góc độ thủ phạm để tìm hiểu hành vi của chúng, giống từ thuốc, từ mùi vị, từ cách làm để hiểu được món ăn. Một vụ án giống như một món ăn, từ động cơ, hành động, thủ pháp là quá trình tuần tự nhi tiến.
Mình là Tằng Quốc Vĩ, sáu giờ mình đi đón con gái, về nhà, làm cơm, xem con gái làm bài tập, nhìn con gái lên giường, dặn nó ngủ sớm, sau đó ... Sau đó, sao mình lại phải rời ngôi nhà ấm áp như thế, không, đó dứt khoát không phải điều mình muốn ... Mình đội mưa đi gấp mười mấy phút, leo tường vào đơn vị, đánh ngất quản kho, lấy tiền mặt, cổ vật và súng, sau đó lái chiếc moto cảnh sát của mình, tới cửa hô một câu "nhiệm vụ khẩn cấp", rồi bắt đầu lãng tích thiên nhai?
Không, mình đất ngất đồng nghiệp, ung dung lấy tắng vật, đóng cửa lại, sau đó nghênh ngang lấy cái xe của mình ra cửa? Mình sợ người ta không biết là mình làm hay sao? Che mặt nói "nhiệm vụ khẩn cấp", đã không sợ người ta biết, vậy việc gì phải che giấu.
Không đúng, Giản Phàm lắc đầu, sai hết rồi, Tằng Quốc Vĩ không có cả động cơ lẫn lý do để biển thủ, mình không làm thế, đánh ngất đồng nghiệp, sau đó lên xe moto, tới cửa không cần nói "nhiệm vụ khẩn cấp" rồi phóng đi ngay? Không thể nào, mình sẽ dừng lại nói chuyện vài câu với Kiều Tiểu Ba, như thế hắn sẽ buông lỏng cảnh giác, mình sẽ tranh thủ được thêm thời gian. Nếu không mình chẳng cần nói gì, hô một câu "mở cửa" sẽ càng tốt hơn, mình là trưởng khoa, hắn chỉ là tên trực ban trông cửa, căn bản không dám hỏi mình.
Tại sao lại nói là "nhiệm vụ khẩn cấp"? Câu nói này có vấn đề.
Giản Phàm mở choàng mắt rằ, bật đoạn ghi hình của Kiều Tiểu Ba xem tới ba lần, đặc biệt là đoạn Kiều Tiểu Ba nói ra bốn chữ này, đúng, vấn đề nằm ở bốn chữ này ... Khoan,
chẳng lẽ tên này căn bản không phải là cảnh sát, Tằng Quốc Vĩ quản lý kho vật chứng, khoa vật chứng thì lấy quái đâu ra nhiệm vụ khẩn cấp? Có nhiệm vụ khẩn cấp không thể một mình một xe đi rằ, đây là vấn đề trái thường thức.
Không cảnh sát nào đi nói câu này, vậy thì Kiều Tiểu Ba bịa rằ.
Tích tắc đầu lóe sáng đứng bật dậy thì "kính coong" làm Giản Phàm đang trong trạng thái xuất thần nhập vào tâm lý tội phạm hoảng sợ rùng mình một cái. Vừa tỉnh lại thì có tiếng gõ cửa rầm rầm, thế là đầu óc đầu óc như bị chậm điện xoẹt một cái rồi đen thui, cáu kỉnh chửi một câu rồi chuyển laptop sang trạng thái ngủ đông, dọn dẹp ghi chép trên bàn, ra phòng khách vừa đi vừa chửi bới, nhìn mắt mèo. Bố khỉ, linh thật, rất ít nhớ tới mà nhớ lần nào là linh lần đó, vừa nghĩ tới cha thì còn gái tới rồi.
Còn ai khác là Tằng Nam đang đứng ở cửa.
Mở cửa ra một cái, Giản Phàm không cần biết phía trước mặt là mỹ nữ hiếm có, cáu kỉnh mắng luôn:” Làm cái gì thế hả? Đừng phá ngang suy nhĩ của tôi.”
“ Tôi đói, cho nên tới nhà anh ăn chực, không được à?” Tằng Nam không giận, cười tủm tỉm ngang nhiên đi vào nhà:
Giản Phàm chặn lại, phẩy tấy đuổi như đuổi tà, muốn đóng cửa:” Đừng mơ, tôi còn chưa ăn đây này, thức ăn cũng chưa muả, ăn cái gì mà ăn? Đi đi, tự đi chơi đi, đừng làm phiền người khác.”
Tằng Nam không lùi mà cứ tiến, thân thể gợi cảm áp tới làm Giản Phàm nhảy tránh, làm Tằng Nam cười khúc khích, mắt hấp háy kiến nghị:” Tôi đi mua thức ăn, chúng ta cùng ăn nhé?”
“ Này cô kia, cô biết mình vừa làm cái gì không hả, định gây thêm phiền toái cho tôi đấy à? Tôi đang suy nghĩ về cụ án đấy.” Giản Phàm chỉ muốn đá Tằng Nam lăn xuống thang, vừa có ý tưởng thì bị phá hỏng rồi:
“ Không được, hôm nay anh nhất định phải làm cơm cho tôi ăn.” Tằng Nam cực kỳ vô lý:
Giản Phàm muốn điên:” Này, cô lên cơn đấy à, tôi đang phá án biết không hả? Không phá được thì trách nhiệm của cô đấy nhé.”
Một người đứng trước cửa, một người đứng giữa cửa, một như con gà chọi hung hăng, một vẫn cười không ai chịu ai, Tằng Nam tựa quản tâm lại tựa uy hiếp:” Phá án thì phá án, cơm vẫn phải ăn chứ, sinh hoạt phải có quy luật, chính anh nói chứ ai. Không làm chứ gì, thức ăn tôi mua anh cũng không làm chứ gì?”
“ Hôm nay không có tâm tình, không có tâm tình thì không làm được món ăn, miễn cưỡng làm ra thì ăn cũng đau bụng, cô có muốn thử không?” Giản Phàm vò đầu, cô gái này hôm nay làm sao, muốn mình cưỡng bức lần nữa à:
“ Thế à, vậy tôi cho anh chút tâm tình.” Tằng Nam giơ tấy lên búng tách một cái, hô:” Mỹ nữ hiện thân.”
Từ chỗ rẽ có tiếng cười khúc khích, tường hành lang trắng cao cao, lối đi lát đá hoa xanh nhạt, lờ mờ ánh chiều ta cuối ngày, trong sự tĩnh lặng ấy một bóng hình xuất hiện, đầu tiên là đôi chân thanh tú chập chờn dưới mép váy, chất liệu váy rất nhẹ làm thấp thoáng đường nét phía dưới, làm người ta khao khát muốn biết cặp đùi phía dưới kia mê đắm lòng người thế nào. Còn cả chỗ ngực áo bị uống cong mềm mại kia, bước châm tựa lay động như có như không hút tâm hồn vào đó.
Mắt đưa lên trên một chút lại không tự chủ được chú ý tới xương quải xanh gợi cảm như được điêu khắc, lại còn chiếc cổ thiên cả tắo nhã, xinh đẹp.
Cánh môi hơi mỏng, cái mũi xinh xắn, đôi mắt trong vắt như suối nước mùa xuân, đôi mày tinh tế, mái tóc dài xõa vai, vẻ đẹp ấy như sự lặng đọng của tinh túy ngàn năm, trời hôm nay tuy oi nóng, mà lòng người như có làn gió mát lịm phớt quả.
Lưỡi hơi thè ra có chút tinh nghịch, lại có có vài phần xấu hổ, ngượng ngùng, Giản Phàm đang mặt sưng mày xỉa, tức thì mắt sáng lên ... Rồi, cười toét miệng như thằng ngốc rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất