Chương 142: Vỗ bàn khen hay. (1)
“ Chủ nhiệm Điêu, anh không đối phó nổi thằng nhãi đó đâu, toàn bộ các anh cộng lại không bằng cậu tắ, để chúng tôi đi hỏi, anh nghe đi .. “ Lục Kiên Định nghe Giản Phàm đề cao hình cảnh bọn họ thì đắc ý lắm, nghênh ngang đi tới phòng thẩm vấn:
Cứ tưởng là chuyện chắc như đinh đóng cột, ai dè lại sinh ra biến cố lớn như thế, chủ nhiệm Điền vỗ trán chan chát. Cho rằng bắt được nghi phạm trọng đại, ông ta còn mau mắn báo lên cục nói vụ án có tiến triển, giờ hay rồi nghi phạm đưa cả đống chứng cứ, từ góc độ lý luận mà nói, nếu chứng mình được tức là y thanh bạch, hoặc là nghi phạm đã có chuẩn bị kỹ càng, dù loại nào cũng khó chơi.
Đặc biệt là giờ cả bí thư Ngũ cũng hỏi tới rồi, chẳng may sơ xuất gì là to chuyện, người ta không cắn ngược lại mới là lạ. Nhìn lên màn hình, thấy Lục Kiên Định tươi cười như đón lãnh đạo, còn đưa cho hộp cơm, vui vẻ trò chuyện, chủ nhiệm Điêu càng rùng mình, không xong, vị này rốt cuộc lai lịch thế nào, mình chọc phải tổ ong rồi.
Phòng thẩm vấn số 2, Tần Cao Phong vào sau đóng cửa lại buồn chán nhìn hai người kia như bạn cũ hội diện, Lục Kiên Định thích đùa, trêu: “ Này nhóc, giờ hối hận vì không làm cảnh sát chưa?”
“ Hì hì, anh tới là không sao rồi. “ Giản Phàm đói ngấu, chẳng khách khí, mở hộp cơm ăn như chết đói:
Lục Kiên Định nhìn cấp dưới cũ, cảm xúc lẫn lộn, thực sự nuối tiếc, cũng có chút hận sắt không thể luyện thành thép, nói thế nào thì mỗi lần gặp Giản Phàm đều thấy thú vị, không như đám người trong đội, quá trình tự hóa, ai cũng như ai, nhìn mất hứng: “ Nói đi, lần này cậu phạm tội không nhỏ đâu.”
“ Tôi oan mà. “ Giản Phàm vừa ăn vừa nói:
“ Vớ vẩn, có kẻ nào vào đây nói mình đáng đời đâu. “ Lục Kiên Định cố ý xúc xiểm:
“ Tôi oan thật, đội trưởng Lục đừng giả vờ nữa, chắc chắn anh biết tình hình rồi, toàn bộ chứng cứ chỉ vào tôi, quá giả. Nếu tôi làm tôi giết gọn ghẽ làm gì để lại chứng cứ cho các anh tìm. “ Giản Phàm khinh bỉ:
“ Thế sao? “ Lục Kiên Định quảy đầu sang:” Cao Phong, vừa rồi chúng ta phân tích thế nào nhỉ?”
“ Cố ý để lại manh mối và chứng cứ vụng về, vừa vặn chứng minh ngược cậu không vô tội. Giản Phàm, cậu cắt mạch máu cũng vô ích, vì sao không có khả năng cậu tự tiêm thuốc mê?” Tần Cao Phong ngồi ngày ngắn, không cười đùa:
Thái độ Lục Kiên Định trái ngược: “ Ha ha, thấy chưa, người anh em nếu cậu đã giết người bịt miệng rồi thì tự xem mà làm, đừng trách tôi không giúp, không giúp được, người ta không tin đâu, mà cắn chặt lấy cậu rồi.”
Giản Phàm nuốt miếng cơm xuống, tròn mắt ngạc nhiên:” Không thể nào, tôi mới nghỉ vài năm mà kỹ thuật hình sự đi xuống thế à?”
“ Vạn nhất người ta không chấp nhận chứng cứ cậu đưa ra thì sao, tôi nói vạn nhất nhé ... cậu biết đây là đâu không trung tâm xử lý khẩn cấp chống bắt cóc, thuộc chi đội đặc cảnh, mục tiêu phá án của bọn họ rất rõ ràng, chẳng may không tìm được con tin và kẻ bắt cóc thì phiền đấy.” Lục Kiên Định mặt trịnh trọng:” Cao Phong lúc đó vụ án phát triển ra sao?”
“ Nhiều chứng cứ hai người quản hệ như thế, có thể suy đoán tối hôm đó hai người vì chuyện nào đó sinh tranh chấp, đánh nhau trong xe, không may giết Sở Tú Nữ ... Sau đó cậu hủy xác, vì che dấu tai mắt, tạo hiện trường giả bắt cóc ... Địa điểm chôn xác cần điều tra thêm.” Quá giống, quá hợp lý, Tần Cao Phong làm cảnh sát cả đời, thuận miệng bịa ra vụ án đễ như không:
“ Đội trưởng Tần, tôi luôn cho rằng anh vô vị lắm, hôm nay mới biết trí tưởng tượng của anh phong phú thế đấy.” Giản Phàm nói xong tiếp tục ăn cơm, y cũng chẳng trông cậy vào được hai người này giúp, vào thời khắc quản trọng, đặt niềm tin vào người khác là ngu ngốc.
Lục Kiên Định chêm vào: “ Nhầm rồi, trí tưởng tượng của anh ta không bằng tôi đâu, cậu có muốn nghe tôi dự đoán sau này cậu ra sao không?”
“ Các anh không có chứng cứ gì cả, nếu con tin còn sống, chân tướng tất nhiên rõ ràng, nếu con tin chết, dù thủ phạm là tôi thì sao? Chết là hết chứng cứ, đừng dọa tôi. “ Giản Phàm khịt mũi, thừa biết lý thuyết là vậy, thao tác thực tế không đơn giản:
Lục Kiên Định đùa đùa thật thật nói: “ Vậy thì căn cứ vào phiên bản cậu vô tội nhé, con tin chết, trên người cậu nhiều nghi vấn không được chứng thực như thế, hết cách, giam vài ba năm đã, cậu oan đấy thì sao? Vậy phiên bản uất ức nhé, không thoát được hiềm nghi, bị giám thị cư trú, không được ra ngoài, vài ba ngày tới điều tra, tra đi ra lại cho cậu thần kinh ... Dù sao trên xe của cậu có vết máu mà, cậu không nói rõ được, chúng tôi đi hỏi ai, cậu nói quần chúng nhân dân tin ai, cảnh sát hay là gian thương?”
Mẹ nó, nghe Lục Kiên Định vẽ lên tương lai u ám của mình, cơm nghẹn ở cổ, bọn cảnh sát phá án chẳng ra gì chứ đổ vây tội cho người ta thì thần lắm, Giản Phàm bực dọc gõ đũa lên hộp cơm: “ Chặt đầu còn cho bữa cơm cuối cùng, anh để tôi ăn hết đã nào.”
“ Chà, trấn định nhỉ, không lo chút nào à? “ Tần Cao Phong châm chọc:
“ Lo cái gì, mới vào không biết gì còn sợ, giờ nghĩ thông suốt thì hết rồi, ai lo chưa chắc đâu, đợi mấy hôm nữa tìm ra xác con tin, nghi phạm thì cao chạy xâ bay, các anh đợi kỷ luật xin lỗi tôi thì có, lúc đó phải xem tâm trạng tôi có tốt hay không, tôi mà bực mình cho cả đám mất cảnh phục. “ Giản Phàm chẳng biết có lo không, bề ngoài nhìn không ra chút lo lắng nào: “ Tôi khen trí tưởng tượng phong phú của các anh mà các anh tưởng là thật đấy à, gọi phong phú cũng chỉ là so với các anh thôi, còn kém lắm ... Muốn hỏi tôi tình hình vụ án thì hỏi thẳng đi, đừng nói linh tinh làm ảnh hưởng phán đoán của tôi.”
Đột nhiên cảm giác quảy lại thời liên miên phá án, tuy khi đó sống rất uất ức, nhưng là một nét đậm trọng cuộc đời, giờ nhận ra nó để lại quá nhiều dấu vết trên người mình, nghĩ tới vụ án, quên luôn mình đang ở đâu, bất tri bát giác đi vào lối tư duy phá án.
Tần Cao Phong cùng Lục Kiên Định đều mỉm cười, thằng nhãi này đúng là chẳng biết sợ gì hết, Lão Lục thuận thang xuống nước, không trêu nữa, xoa xoa tắy: “ Được, nói xem, nhiều năm rồi không được nghe cậu ba hoa, nói nghe xem.”
Giản Phàm rốt cuộc được yên ổn mà ăn, lẩm bẩm: “ Có ngu ngốc mấy thì cũng phải nhìn ra đây không phải là vụ bắt cóc, nói cách khác, không thể đơn thuần chỉ coi là bắt cóc tống tiền.”
“ Cậu thảm rồi, nói thế là nghi ngờ trí tuệ toàn bộ cảnh sát trung tâm chống bắt cóc, lát nữa bị người ta đánh cho, chúng tôi kệ đấy. “ Lục Kiên Định nói đùa:
“ Đánh tôi? Tôi thách họ đụng một ngón tấy vào tôi đấy! Hừ, tôi nói cho các anh nghe nhé, lúc đầu bọn họ hùng hổ vào gán tội tôi, chắc là tự tin lắm, nghĩ là bắt được thủ phạm rồi. Tình huống như thế không chừng đã vội vàng báo công lên lãnh đạo rồi, tám phần là báo rồi, giờ thấy khó nuốt, chắc đang cuống lắm phải không? Nếu không làm gì có chuyện cho các anh là người đơn vị khác vào nói chuyện với tôi. Các anh vào đây nói chuyện với tôi là chứng tỏ họ đã bí tới mức phải vứt cả vinh dự đơn vị đi, nếu họ có chứng cứ chắc chắn, giờ các anh bị xuả ra đường chạy rông tìm kiếm ngoại vi rồi. “ Giản Phàm ngước mắt nhìn camera thách thức, không cần biết vị nào đang nhìn, chắc chắn ăn cơm khó tiêu hóa hơn y: “ Bọn bắt cóc là dân chuyên nghiệp, các anh xem camera giám sát không tìm ra cái gì mới cắn tôi chứ gì?”