Chương 150: Còn nhiều điều chưa kể.(1)
Trương Kiệt nghe Giản Phàm nói cười vài tiếng rồi hỏi:” Mà sao tôi không có phản ứng gì nhỉ, hay là công năng tiêu hóa kém, ăn không hấp thụ được.”
“ Có đấy, dứt khoát là có.”
“ Không thấy gì mà.” Trương Kiệt lắc đầu phủ định:
“ Vậy anh có thấy toàn thân khô nóng, miệng khát cổ khô, uống nhiều nước hơn bình thường không? Anh có dám nói đêm quả cùng chị dâu không cái đó, cái đó thêm vài hiệp không?” Giản Phàm học theo khẩu khí của Thời Thế Hồng, một bàn tấy làm thành vòng tròn, tấy kia chọc ngón trỏ ra vào cười khùng khục:
Trương Kiệt kinh ngạc chỉ mặt Giản Phàm, chưa nói đã cười phá lên, sau đó vỗ vai Giản Phàm liên hồi, có vẻ tâm đắc lắm, khỏi phải đoán, đúng là cái đó cái đó tới ba lần không đùa, vợ cứ gọi là cười tít mắt.
Hai người cười hồi lâu, Trương Kiệt còn tính lần sau lại ăn thịt chó, Giải Phàm mới giải thích là y dùng cẩu kỷ, lạc ti kỷ, thêm vào thịt chó có công hiệu bổ thận trang dương, ăn vào làm khí huyết dư dật. Thêm vào đó nấu nhừ nát, Thời Kế Hồng ăn nhiều nhất, hỏa lực lớn như thế không chỗ phát tiết, không chảy máu cam mới là lạ.
Đang cười dâm tiện suy đoán xem đêm quả Lão Nguyên về nhà thế nào thì có người gọi Trương Kiệt. Vừa quảy đầu nhìn một cái, Trương Kiệt vui vẻ đi nhanh tới, đó là thanh niên tráng kiện tuổi chừng 30, mặt mũi góc cạnh có vài phần hào khí tự tin.
Giản Phàm mới đầu không nhận rằ, nhớ kỹ thì ra là chủ nhiệm phòng thị trường của công ty Ly Uy, vốn là hình cảnh của đội trọng án, sau khi từ chức tới địa ốc Uy Thịnh nhậm chức. Nhìn hai người họ trò chuyện sôi nổi, lòng Giản Phàm đâm lo, chưa tra án mà đã nguy cơ tấy trong thế này.
Nhìn kỹ vị đồng nghiệp ngày nào, vest Tây trang trọng, thắt cả vát thẫm mầu, giày da bóng loáng, mặt rạng ngời xuân phong đắc ý, nào có chút nào bóng dáng của cảnh sát nữa.
Hàn huyên vài câu, người kia lái một chiếc HuynDai mái cóng rời đi, Trương Kiệt cứ nhìn theo mãi, ánh mắt không dấu sự hâm mộ, Giản Phàm phải kéo Trương Kiệt đi, tùy ý hỏi:” Đồng đội cũ của anh hả? “
Trương Kiệt hồi tưởng, giọng rất ngưỡng mộ:” Lúc tôi mới vào đội trọng án, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cậu đừng xem thường nhé, anh ấy và chị Hồ đều là ngôi sao mới của đội trọng án đấy, tuổi trẻ tài cao lại đẹp trai nữa, rất sát gái, từng theo đuổi chị Hồ đấy. À phải, sau đó tham giả cả vào tổ chuyên án Phân cục Tấn Nguyên.”
Giản Phàm kinh ngạc:” Vì sao lại làm phản hàng địch thế?”
“ Không rõ chi tiết, hình như anh ấy có xung đột với tên Ngô Đích khi đó làm tổ trưởng tổ chuyên án, bị hắn chèn ép cô lập, rồi tức giận bỏ đi ...” Trương Kiệt rõ ràng nói đỡ cho đồng đội cũ:” Huống hồ cũng không thể gọi là làm phản, cái này gọi là lựa chọn nghề nghiệp, mà cho dù có làm phản cũng sao đâu, phản một cái mà có nhà có xe để vợ con nở mày nở mặt theo thì tôi cũng phản. Bằng vào tiền lương của tôi, hàng tháng đưa hết tiền về cho vợ mà còn chẳng đổi được một nụ cười của cô ấy, đổi lại là ai thì cũng làm phản thôi. Nhìn anh ấy, giờ sống sung sướng như thế, đâu như chúng tắ, có cái xe nát còn phải lo không biết tiền xăng đâu rằ.”
Giản Phàm không tán đồng lời này:” Trương Kiệt, tôi thấy nếu giặc tới nhà thì thế nào anh cũng làm Hán gian, giờ làm cảnh sát cũng muốn làm cảnh gian phải không?”
“ Muốn, sao không muốn, có điều đoán chừng Lý Uy chẳng nhìn trúng tôi, mà nói tới từ chức kinh doanh, ông ấy đúng là tấm gương trong giới cảnh sát, à, còn cả Vương Vi Dân. Còn tôi, trừ truy đuổi bắt người, lại thêm sinh sự thị phi thì chẳng biết cái gì. Thời buổi này, có bản lĩnh vào công ty, không bản lĩnh thì ngửa tấy nhận lương; có tài thì nhảy việc, bất tài ăn quẩn cối xây, cảnh sát chúng ta thì là loại bét trong các loại bét. Con bà nó, tăng giờ tăng cả vất vả khổ cực, vậy mà gặp khó khăn nguy hiểm không được phép lùi lại, lương không cao còn phải nộp thuế làm vợ con khổ theo, năm xưa chọn theo nghề cảnh sát đúng là sai lầm, giờ hối hận cũng đã muộn. Muốn đổi nghề chỉ còn đường làm XHĐ.” Giác ngộ của tên Trương Kiệt này cũng chẳng ra làm sao, chỉ thấy người ta lái một cái xe Huyndai thôi mà sinh ra hận đời tới độ này, cảm tưởng có cả đám mây đen bao phủ trên đầu hắn:
Giản Phàm đúng là hết bình luận, nếu không phải trong lòng thản nhiên có khi cũng bị hắn làm tinh thần sa sút theo, vỗ vai đùa:” Đi thôi, lải nhải làm cái gì, XHĐ cũng không nhận anh đâu, cam phận làm cảnh sát đi.”
“ À, tôi hiểu ra rồi.” Trương Kiệt như vỡ lẽ ra được điều gì, đi nhanh tới trước mặt Giản Phàm:” Tôi hiểu vì sao cậu làm tổ trưởng lâm thời, sau đó nhét thêm tôi, lại còn đưa chú Nghiêm dì Thời vào, chi đội trưởng có dụng ý, đúng là lãnh đạo có khác.”
“ Dụng ý gì?” Giản Phàm không hiểu:
“ Chúng ta đều là người mà không ai muốn.” Trương Kiệt nói mà mặt như tỏa sáng, cứ như đây là chuyện vinh quảng lắm vậy, còn hào hứng giải thích:” Cậu nhìn cậu xem, chỉ giỏi ăn, chỉ biết ăn, còn tôi chỉ giỏi gây sự. Chú Nghiêm thì nửa dưỡng lão rồi, không nghỉ hưu cũng có làm gì nữa đâu, chỉ ăn bám tổ chức. Dì Thời thì còn phải nói à, toàn thân trừ đống tật xấu thì chỉ còn lại đống thịt mỡ, đi tới đâu cũng chó chạy gà bay. Bốn chúng ta mặc dù bất tài vô dụng, nhưng tư tưởng chính trị cùng với độ trung thành thì tuyệt đối hợp cách, bởi vì sao, chúng ta có làm phản cũng chẳng ai nhận, ha ha ha, chi đội trưởng đúng là thông minh, chọn một tổ trưởng thích mời người khác ăn uống, chứ phải là người hơi ra vẻ một chút thôi là tổ này tắn rồi.”
Nói cứ như là phát hiện ra đại lục mới, gập tấy kể đặc tính bốn người trong tổ, vẻ mặt hả hê vì mình được xếp vào loại vô thừa nhận. Giản Phàm thì tức xì khói không nói lên lời, tên này tự cam tâm sa đọa tới hết đường cứu rồi, lấy nhục làm vinh còn ai giúp được nữa.
Vừa đem thẻ cảnh sát rằ, trước đó đã gọi điện thoại hẹn trước, em gái tiếp tân trông khá xinh xẻo liền dẫn hai người phòng tiếp khách, nhỏ nhẹ nói hai người đợi một chút, tổng giám đốc đã đợi sẵn.
Đây là người cuối cùng cần tra hỏi, tâm tình Giản Phàm rất phức tạp, chưa nói hai người từng mật mưu, chỉ riêng mối quản hệ với Đường Đại Đầu, cùng quản hệ khó nói rõ với Tằng Nam đã khiến Giản Phàm thấy chuyến đi này hết sức khó xử.
Hơn nữa cho tới giờ vẫn không lý giải được dụng ý của Ngũ Thần Quảng, mấy ngày liền mình điều tra không ngó ngàng gì tới, cứ như là buông tấy cho mình mặc sức làm vậy. Nhưng vấn đề cũng là ở đây, nếu muốn y điều tra một cách triệt để nhất thì lực lượng này rõ ràng là không đủ, giống như đối phó cho có lệ, đem toàn bộ những lời ông ta nói khi thuyết phục mình ở lại đội ngũ cảnh sát thành trò cười.
Rốt cuộc ông ta có mưu đồ gì, tới giờ vẫn coi mình như quân cờ để lợi dụng?
Giản Phàm thậm chí cảm thấy mình vẫn bị ném trong vũng lầy bao phủ sương mù, nói là tra án, kỳ thực không biết cái vụ án này có cái gì để điều tra, nếu không phải vì cuốn cổ phổ kia, Giản Phàm cũng muốn làm quả loa như mấy tổ chuyên án trước đó, kết luận Tằng Quốc Vĩ biên thủ cho xong.
Phòng tiếp khách rộng rãi, ghế sô pha màu đen làm bằng da thật quây thành vòng tròn, rất trang trọng, ngồi ở vị trí chính giữa chính là Lý Uy lâu ngày không gặp.