Chương 152: Một đêm không ngủ. (1)
Thương Đại Nha vừa kể vừa vung tấy chửi bới, trước mặt cảnh sát còn lớn tiếng đòi giết người, bộ dạng mồm không nắp này không khác gì anh em với Đường Đại Đầu, làm Giản Phàm không nhịn được cười. Còn hai vị trong phòng thẩm vấn mặt mày khó coi, nhất thời chẳng muốn chấp nhặt với hắn, chuyện chính quản trọng hơn.
Mạnh Hướng Duệ lấy ảnh Sở Tú Nữ rằ: “ Có biết người này không?”
Là ảnh cô mặc bộ công sở chính thức, con mắt tắm giác của Thương Đại Nha ảnh lên vẻ dâm dục, khi bị người ta lấy ảnh về còn luyến tiếc chép miệng: “ Không biết.”
“ Nhìn cho kỹ, thực sự không biết? “ Dương Phong hỏi lại, tuy thế lòng cũng nhận định e là tên này không biết gì, lý do dễ hiểu, đây là loại lưu manh thích ba hoa bốc phét, không ai ngu dại kéo vào chuyện lớn như vậy:
“ Thực sự không biết, này hai vị, có phải tiểu thư kia bị giết rồi nên tìm tôi không? Em gái ngon thế này nếu chơi một cái là không thể quên được .... Thật, hỏi đám anh em tôi đi, biết là vương bát đàn Tôi từ trong tù ra sớm đã thoát thai hoán cốt làm người tốt rồi, đừng đem cứt đái đổ lên đầu tôi ... “ Thương Đại Nha nói văng nước bọt, nói vượt ngoài phạm vi hỏi, nói tới hai vị thẩm vấn viên né tránh, không thèm hỏi nữa, vứt hắn lại phòng thẩm vấn:
Hai tiếng thẩm vấn ba lần, lời khai của Thương Đại Nha đều tương tự, không khác biệt nhiều, nhóm thực địa tìm được Tiểu Lan chứng thực lời Thương Đại Nha, ngày cả mấy câu chửi khi đó cũng nhớ, hai người trải quả một đêm ân ái, đang vui vẻ gặp chuyện như thế, ký ức rất sâu ...
Vẽ phác họa hai người dìu Sở Tú Nữ đi cũng đã có, một nam nhân tầm thước, tướng mạo bình thường, không có đặc trưng gì rõ rệt, mặc âu phục, giống rất nhiều thực khách khác ra vào nhà hàng. Hi vọng vào phục vụ viên mỗi ngày đưa đón bao nhiêu người nhớ được chi tiết là không thể. Còn nữ nhân thì có cái để nói rồi, Giản Phàm còn nghi là người mình gặp ở nhà Sở Tú Nữ, nhưng theo miêu tả thì khác lắm, ngũ quản có hơi giống, kiểu tóc khác hẳn kiểu lượn sóng, làm Giản Phàm nhìn tranh không dám khẳng định.
Bất kể tranh do người phác họa hay tính làm thì chỉ sử dụng làm thủ đoạn phụ trợ, vì bị nhân tố ngoài nhận thức, cảm quản nhân chứng ảnh hưởng rất nhiều, đại đa số là không giống thực tế.
Lúc này Giản Phàm khẳng định một điều, Thương Đại Nha giống y, đều là người bị hại thôi.
Đây rõ ràng là thủ pháp đổ tội của bọn lưu manh, nhưng làm gì có tên lưu manh nào đủ trí tuệ bày ra một kế hoạch tinh vi như thế này, rốt cuộc kẻ nào có thù với cả mình Thương Đại Nha?
Trong phòng hội nghị, chủ nhiệm Điêu đang xem báo cáo, Dương Phong và Mạnh Hướng Duệ đang bị cuộc thẩm vấn Thương Đại Nha làm bực tức, các tổ thực địa đi nghỉ ngơi đợi lệnh, hiện tuy tra ra hiện trường bắt cóc, nhưng mấy manh mối tới đây là đứt ...
“ Sao, nói đi chứ, đoán chừng đêm nay chúng ta không được nghỉ đâu, thời gian rất eo hẹp, tuy đang điều tra chiếc xe đưa người đi, nhưng hi vọng không nhiều, mọi người, đừng ngồi đó, suy nghĩ xem chỗ nào còn sơ hở của nghi phạm không? “ Chủ nhiệm Điêu vừa nói vừa xem thời gian, đã gần 0 giờ rồi, hơn 30 tiếng nữa thôi là phải giao tiền chuộc, 7 giờ sáng ngày kia, mà thu hoạch thế này chưa đáng kể:
Hồi lâu không ai lên tiếng, chủ nhiệm Điêu đành phải điểm danh: “ Giản Phàm, cậu nói đi, bằng vào biểu hiện hôm nay, cậu có tiếng nói ở nơi này rồi.”
Bị ba người nhìn vào, Giản Phàm xuả tấy khiêm tốn: “ Vì tôi hiểu con tin thôi, không có gì lạ, chủ nhiệm Điêu, tôi muốn yêu cầu nho nhỏ.”
“ Nói đi, khách khí gì chứ?”
“ Giờ cho tôi quyền liên lạc với bên ngoài chưa? Đảm bảo không lộ vụ án, tôi còn có chuyện kinh doanh, cha mẹ, bạn gái nữa, không biết họ cuống lên thế nào rồi.”
Chủ nhiệu Điêu vũ trán: “ À quên, lát nữa bảo Vương Kiên trả di động lại cho cậu, sạc điện rồi, yên tâm đi, giờ cậu muốn về nhà cũng không sao. Thế nào, dùng người không nghi tới mức này đã đủ rồi chứ?”
“ Ha ha ha, nói thế tôi sao dám đi nữa, cám ơn anh. “ Giản Phàm cười như thể hai bên chưa từng phát sinh chuyện không vui, hết sức tự nhiên coi mình là thành viên nơi này: “ Kỳ thực chúng ta biết nhiều lắm rồi, nghi phạm ý thức chống điều tra cao, có thực lực kinh tế, khả năng dính líu XHĐ, vậy là đủ chi tiết để suy luận phát sinh và phát triển của vụ án này rồi.”
Dần dần cả ba bị lời vị cựu cảnh sát thu hút, ánh mắt trầm tư chăm chú lắng nghe.
“ ... Mọi người nghĩ xem, cái quán ăn Tây đó không lớn, nhưng món Italia chính tông, ở trong thành phố khá có tiếng, tôi làm trong ngành nên biết, cũng trò chuyện với giám đốc nơi đó, khách hàng của họ đều là giai cấp trung lưu thu nhập cao, vậy vì sao chọn nơi đó gây án? Vì phòng bao dụ người che giấu tới mắt sao?” Giản Phàm dẫn dắt:
Dương Phong phản ứng rất nhanh: “ Là người quen gây án.”
“ Đúng, gọi điện thoại dụ nạn nhân ra ngoài lại tới địa điểm đặc thù như vậy phải là người quen ... mà không đúng, nếu người quen chẳng phải lộ rồi sao? “ Chủ nhiệm Điêu phủ định:
“ Một điều nữa, Sở Tú Nữ gọi điện nói với tôi là đang ở nhà, nhưng không có ở nhà. “ Giản Phàm đề xuất một nghi vấn:
“ A, đúng rồi, người quen này gọi điện cho Sở Tú Nữ, cho cô ấy một lý do không thể không tới, nhưng người này không có mặt ở ở quán ăn, chỉ dụ Sở Tú Nữ tới địa điểm gây án thôi.” Dương Phong tìm ngày ra lý do hợp lý:
“ Tôi cũng cho là thế, nhưng giờ dù tìm ra hắn, hắn cũng có thể chối là một cú điện thoại bình thường thôi, không dính líu gì tới hắn, tôi kiến nghị di chuyển trọng tâm tới vòng tròn quản hệ của Sở Tú Nữ, tìm một người tên Trương Vân, cô ấy là trợ lý cũ của Sở Tú Nữ, biết đâu có thể có thu hoạch ....
Còn nữa có thể cho tôi người kia không? “ Giản Phàm chỉ Thương Đại Nha trên màn hình:
“ Cho hắn? Làm gì? “ Chủ nhiệm Điêu không hiểu:
“ Thả rằ, tặng hắn một ân tình, loại này sớm muộn cũng phải thả, giam không tác dụng gì, nếu có người dẫn lửa lên hắn, nói không chừng hắn tự nhớ ra ... Có điều dù hắn biết là ai cũng không hợp tác với cảnh sát, tôi không phải là cảnh sát, tôi có cách khiến hắn hợp tác.”
Chẳng biết có phải do lửa đốt đít rồi không, một chuyện không phù hợp nguyên tắc như thế mà chủ nhiệm Điêu đồng ý rất sảng khoái, đã vậy còn mau mắn an bài:” Được, trước khi tìm manh mối mới, cứ làm thế, Dương Phong, Lão Mạnh đi làm rõ các quản hệ xã hội của Sở Tú Nữ ... Giản Phàm, giao người cho cậu, muốn ra ngoài bảo Vương Kiên lái xe.”
An bài xong công việc, ai làm việc nấy, được giải trừ hiềm nghi, lấy lại được thân phận tự do rồi, Giản Phàm tinh thần rất tốt, ngày lập tức đi lấy điện thoại, cuộc gọi đầu tiên là liên lạc với một người quen, chỉ người này mới giúp y trị được Thương Đại Nha.
Là ai vậy? Tất nhiên là tri kỷ mà không phải hồng nhan của y chứ ai.
“ A lô, anh Đường, chưa ngủ à? Đang cùng Phi Phi vận động trên giường hả ... thôi thôi, khỏi kể khỏi kể, tôi chừa rồi . sau này không dám hỏi chăn gối của vợ chồng anh nữa .. Này, hỏi anh chuyện này, có biết Thương Đại Nha không, cũng đi thu nợ giống anh, tướng mạo rất có đặc sắc ... “