Hắc Oa

Chương 161: Siêu Phàm đấu Vô Địch!(2)

Chương 161: Siêu Phàm đấu Vô Địch!(2)

Góc rẽ tòa nhà, Giản Phàm nhìn theo bóng xe huýt sáo nho nhỏ, người co ro chạy ra khỏi tiểu khu, nhìn cái cảnh vừa rồi, đoán chừng là tức phát cuồng, tới khi bình tĩnh lại, đoán chừng bái bai thôi, anh chàng học vấn cao như thế, thân phận cao như thế, mũ gì cũng đội được, không tin hắn có dũng khí đội mũ xânh.
Bằng vào mấy bức ảnh kia, không bái bai mới lạ.
Run run chạy ra ngoài, mắt đảo quảnh, Trương Kiệt lén lút chạy tới, hỏi nhỏ: “ Thành công chứ?”
“ Tất nhiên, không thấy à? Nổi giận bỏ đi rồi ... Hừ hừ, áo đâu, áo đâu, lạnh chết mất, mẹ nó, tôi phải nấp dưới cầu thang nửa tiếng ... “ Giản Phàm rên hừ hừ, lấy áo ngoài của Trương Kiệt, đó là áo nhờ cầm hộ, để giả vờ cho giống mặc mỗi cái áo len mỏng đợi Ngô Đích, hắn đến muộn tí nữa chắc hắt hơi liên tục rồi:
Hai thủ phạm mau chóng rời hiện trường gây án, Trương Kiệt chạy theo Giản Phàm hỏi: “ Giản Phàm, liệu người ta có tin không?”
“ Ha ha ha, xưa nay tôi nói thật thì rất ít người tin, nhưng tôi mà nói dối lại chẳng ai nghi, đời nó oái oăm vậy đấy, ha ha ha. “ Giản Phàm cười rất đắc ý:
Trương Kiệt thấy câu này hết sức có lý, lời nói thật trong miệng Giản Phàm luôn cảm giác hết sức hoang đường, cho dù sau đó có chứng minh là y đúng chăng nữa, lần sau được nghe vẫn thấy khó tin, còn y nói dối thì nào cũng hợp lý lọt tai hết, chẳng những đám nghi phạm bị y quảy như chong chóng, mà bọn họ cũng vậy: “ Cơ mà làm thế thất đức quá, với lại người ta mà biết thế nào cũng không tha cho cậu, đừng có để liên lụy tới tôi đấy.”
“ Anh đành lòng nhìn hoa nhài cắm bãi cứt trâu à, mỗi lần nhìn thấy tên đó là tôi buồn nôn. “ Giản Phàm đưa ra lý do rất đường hoàng.
“ Thôi bớt đi ... Có mà cậu muốn hái hoa tự cắm.”
“ Anh không biết Dương Hồng Hạnh, cô ấy chính thống lắm, lại lợi hại, tôi cũng muốn cắm, nhưng cắm rồi không rút ra được. “ Giản Phàm nói một câu thật lòng:
Nói tới chuyện nam nữ, hai người tức thì trở nên sôi nổi, bỏ Ngô Đích ra sau đầu, thấy đứng hóng gió nói chuyện không đủ sảng khoái, kiếm một cái quán có nắng ngồi xuống, vừa tán gẫu vừa đợi người.
Người muốn đợi là Tiêu Thành Cương, đang ở cách đó vài km.
“ Thành Cương, cậu lên cơn gì thế, rốt cuộc có chuyện gì không? Mới sáng sớm gọi tôi ra đi lang thang với cậu đấy à? Cậu thấy đi xe công thì không phải trả tiền xăng chắc?”
Trong xe, Dương Hồng Hạnh hất cái đuôi ngựa quả bên giáo huấn, mới sáng sớm thứ bảy đang ngủ ngon trong chăn ấm bị Tiêu Thành Cương nói có chuyện khẩn cấp gọi rằ. Sau khi lên xe thì bắt đầu lái vòng quảnh, lúc thì nói là Giản Phàm có chuyện, lát đổi giọng bảo mình có chuyện. Tiêu Thành Cương xưa nay ăn ngày nói thật, bất ngờ nhận được nhiệm vụ, không biết nói dối sao cho kín kẽ.
“ Oa cả không biết chạy đi đâu rồi. “ Tiêu Thành Cương sốt ruột nhìn nhà máy dụng cụ làm bếp, lái xe chạy từ bắc thành phố sang tây thành phố, vừa mời vào đại đội bốn, không thấy ai, lại gọi Dương Hồng Hạnh về, nhìn lớp trường tức tới sắp đánh người, cười giả lả: “ Lớp trưởng, không lừa chị đâu, Oa cả đúng là tìm chị có chuyện ... Tôi tìm chị cũng có chút chuyện nhỏ.”
“ Có chuyện gì thì cậu nói đi, sao phải rụt rè, tôi ăn thịt cậu được à?” Dương Hồng Hạnh xem giờ, đã 8h30 rồi, tấy cầm điện thoại như đang đợi cuộc gọi, vậy mà điện thoại có vấn đề, gọi mấy lần không được, thúc giục: “ Đưa tôi về, sáng nay tôi có việc quản trọng cần làm.”
“ Được, được, chúng ta về, chỉ là ...”
“ Là cái gì? Nói mau lên.” Dương Hồng Hạnh bực mình quát, tốn bao nhiêu thời gian của cô:
Tiêu Thành Cương cuống lên, buột miệng: : Tiền, à, đúng, tiền, tôi, muốn vay tiền.”
Ra là thế, chẳng trách mà ấp úng, Dương Hồng Hành có vẻ tiếp nhận lý do này: “ Vay bao nhiêu?”
Tiêu Thành Cương hiếm khi thông minh được một lần:” Gom tiền mua nhà, chị cho tôi vay 20 vạn được không?”
“ Cái gì, vay những 20 vạn, sao cậu không vay 200 vạn đi? Cậu nghĩ nhà tôi mở ngân hàng à? Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho cậu vay ... Phải rồi, cậu ấp a ấp úng như thế, không giống, có phải là chuyện Giản Phàm không? Giản Phàm muốn vay tiền à? “ Không hổ là nữ đốc sát, Dương Hồng Hạnh, dần phát hiện vấn đề, đặt ra nghi vấn:
“ Ài, không phải ... Thôi đi, không vay nữa, đưa chị về vậy, nữ nhân đúng là, hay nghi thần nghi quỷ.” Tiêu Thành Cương sợ lộ, giở giọng cùn:
“ Không phải, quá nhiều tôi lấy đâu rằ, cùng lắm tôi chỉ có thể gom được 5 vạn thôi, khi nào cần quả chỗ tôi lấy, cậu làm gì?”
“ Thôi, nói sau không vay nữa.”
“ Này, cậu đùa tôi à?”
Hai người cứ thế lời quả tiếng lại cho tới khi về tiểu khu, Dương Hồng Hạnh còn nghĩ Tiêu Thành Cương muốn vay tiền thật, xuống xe nén giận nói khi nào cần tiền, nói trước cô chuẩn bị. Ai ngờ Tiêu Thành Cương hồn vía ở đâu, ném Dương Hồng Hạnh xuống xe là hoảng hốt lái xe chạy.
Dương Hồng Hạnh nhìn theo mà nhíu mày, cảm giác quải quái, nhìn đồng hồ thấy sắp 9 giờ, vội vàng lên lầu.
Rời tiểu khu, ra đường Tân Hà, Tiêu Thành Cương liên lạc với hai tên đồng phạm, sau đó không lâu có hai bóng người lao lên xe nhanh như ăn trộm, xe phóng vút đi.
“ Thành Cương, cô ấy không hoài nghi chứ? “ Vừa lên xe Giản Phàm khẩn trương hỏi, vì phá đám người ta lần này huy động cả hai tên đồng đội phối hợp:
Tiêu Thành Cương đắc ý đưa tấy rút nguồn điện rằ, cười ngoạc miệng: “ Đồ của bọn kỹ thuật thật là hay, có cái máy phá sóng này, lớp trưởng gọi điện thoại mấy lần mà không được, em giả vờ cầm xem một lúc, sau đó nói là máy hỏng rồi, thế mà cũng tin, ha ha ha ...”
Ba tên cùng cười đều giả, chuyện hại người không lợi mình này, chỉ nghĩ thôi đã thấy sảng khoái, vốn hai người này không đồng ý theo Giản Phàm phá rối, nhưng nghe đối tượng là Ngô Đích mấy lần cướp công của bọn họ liền thành chung chiến tuyến. Giản Phàm thêm mắm thêm muối kể lại cảnh Ngô Đích tự đấm xe mình, cả đám càng cười lăn cười lộn.
Tiêu Thành Cương cười xong cảm khái: “ Oa ca, em thấy lớp trưởng rất tốt, em bịa chuyện muốn vay tiền, chỉ ấy định cho em vay 5 vạn, còn an ủi em cứ yên tâm ... Hơn đứt anh, em vay 500 mà anh chẳng cho.”
Giản Phàm bực mình mắng:” Mày so sanh ngu thế, người ta là thiên kim cục trưởng, Oa cả mày là con đầu bếp, với lại mày làm quái có chữ tín, Hồng Hạnh mà biết thì 5 xu cũng không cho mày vay đâu. Đúng không Trương Kiệt?”
“ Đúng đấy, thằng này nửa tháng đầu là ăn hết tiền lương, nửa tháng sau đi khắp nơi ăn chực. Ê Thành Cương, sắp hết tháng rồi, nhịn đói mấy ngày rồi hả? “ Trương Kiệt châm chọc:
“ Ha ha ha, ở cùng với Oa ca, tôi chưa bao giờ lo lắng chuyện ăn uống.” Tiêu Thành Cương vênh mặt lên, ăn chực ở chỗ Oa cả lâu năm dây thần kinh xấu hổ sớm đã đứt sạch rồi:
Lại cười rồi nói ba hoa một hồi, xe đi tới đường Nam Cung, Giản Phàm ngăn hai người kia lại, mặt chuyển sang vẻ nghiêm túc: “ Đừng đùa nữa, tới Tề Nguyệt Các nhìn mặt tôi hành động, Hứa Bân không dễ chơi đâu, mắt tinh lắm, đừng để hắn nhin ra điều gì Lần này bắn hù một phát, tiếp sau đó mời dễ làm việc.”
Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt ngừng cười, đi vào chủ đề chính.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất