Chương 175: Ai đi câu, ai con mồi? (1)
Giản Phàm ngồi trở lại chỗ, ánh mắt hết sức nghiêm trọng, đầu óc tính toán phải nói chuyện với Lý Uy thế nào? Nếu hỏi thẳng, ông ta sẽ vòng vo, nếu vòng vo, ông ta càng vòng đi xâ hơn, nếu cầu xin, ông ta sẽ châm chọc. Đương nhiên, đừng mong dọa ông tắ, xưa nay chỉ có ông ta dọa người ta thôi.
Đây là nhân vật hết sức khó chơi, dù Giản Phàm có chút không phục, mong có cơ hội phân cao thấp với ông tắ, nhưng nói thật, không có vẫn hơn.
Thế nên sau một thoáng cân nhắc chỉ nói một câu đơn giản, lấy bất biến ứng phó vạn biến: “ Tôi đây.”
Lý Uy tặc lưỡi một tràng dài, trêu đùa: “ Chà chà chà, ngưỡng mộ đã lâu, ông chủ Thực Thượng, cậu biết tôi sẽ không nói cho cậu, nên mời đội trưởng của tôi tới à? Thực ra tôi không biết cậu ở bên cạnh đâu, vậy mà lừa một câu cậu đã nhảy rằ, ha ha ha.”
Trúng bẫy rồi, Giản Phàm hít sâu một hơi: “ Dù giấu thế nào thì chân tướng cũng lộ ra thôi, cùng lắm là vấn đề thời gian .. Vì sao lại không nói cho tôi, con gái của cố nhân rơi vào cảnh này, chú không có chút thương xót nào à?”
“ Tôi không muốn chặn đường phát tài của người khác, dù tôi tự nhận mình không phải người mang tội thập ác bất xá, nhưng cậu không thể cho rằng tôi ngoan ngoãn nghe lời chứ, khi mua của người tắ, tôi bỏ giá cao. Huống hồ nói với cậu thì cũng là suy đoán vô căn cứ, tôi không muốn làm kẻ ác. “ Lý Uy thong thả nói, ý tứ từ chối rất dứt khoát:
“ À, tôi hiểu rồi, cám ơn. “ Giản Phàm bỗng dưng cám ơn:
“ Đừng khách khí, tôi nói rồi, chỉ cậu mới tìm ra manh mối, có thời gian ra nước ngoài chơi. Giản Phàm, thế giới ngoài kia rất lớn, rất đặc sắc, đừng mãi ru rú trong góc nhỏ bé đó, không tiến bộ được....”
“ Không hứng thú, cám ơn.” Giản Phàm không nghe hết lời Lý Uy nói, cũng chẳng nhiều lời cúp máy luôn:
Đối thoại kết thúc đột ngột làm ba người kia ngớ rằ, cảm giác chỉ hai người họ mới hiểu ý nhau, Tần Cao Phong vội hỏi: “ Manh mối gì?”
“ Manh mối trong lời nói của ông tắ, đó là thủ đoạn quen thuộc của Lý Uy.” Giản Phàm bật lại băng ghi âm :
Tôi không muốn chặn đường phát tài của
người khác, dù tôi tự nhận mình không phải người mang tội thập ác bất xá, nhưng cậu không thể cho rằng tôi ngoan ngoãn nghe lời chứ, khi mua của người tắ, tôi bỏ giá cao. Huống hồ nói với cậu thì cũng là suy đoán vô '11
căn cứ .."
Ngũ Thần Quảng nghe thế hiểu ngay: “Ý tứ là người bán số đồ cổ này là chủ mưu vụ án, nhưng Lý Uy chỉ đoán mà thôi?”
“ Đúng thế, chúng ta moi ra được kẻ gây án trong vụ Trần Cửu Văn thì thế nào cũng liên tưởng tới Lý Uy, vậy ông ta cũng liên tưởng người bán tới vụ án ... Như thế tên Khổng Tân Cường này phải có mối liên hệ nào đó với Sở gia, nếu không Lý Uy sẽ không tùy tiện nghi ngờ ... Ông ta đã biết kẻ đứng sau là ai rồi.” Giản Phàm vỗ trán làm rõ liên quản trong đó:
Có chút thất vọng, lời của Lý Uy chỉ gián tiếp chứng thực suy đoán về vụ án này, nếu không có chứng cứ cũng không có mục tiêu, suy đoán đặc sắc tới mấy chỉ như hoa trong gương, trăng đáy nước mà thôi.
“ Nhìn rõ chứ? Là đôi này?”
Trước ngôi nhà ba tầng, chủ nhà khoác áo dậy bị đặc cảnh tra tạm trú, cảm giác hình nữ nhân trên điện thoại có vài phần quen thuộc.
Điều tra đã hơn một tiếng rồi mà không có thu hoạch gì, cuối cùng có chút hi vọng, ít nhất thì chủ nhà cũng không lắc đầu ngay.
Chủ nhà trên bốn mươi, áo ngủ thùng thình cũng không che hết hai khối thịt trước ngực, mìm môi một chút nói nghi vấn: “ Nam không trọc đầu.”
Đây là ảnh lấy từ hồ sơ trong tù, tất nhiên là trọc đầu, dân cảnh khu vực bực mình nói: “ Đây là ảnh mấy năm trước, mấy năm trước chị cũng đâu béo như thế.”
“ Này, anh nói chuyện kiểu gì thế, chê tôi béo thì đừng hỏi, cảnh sát thì có gì ghê gớm, nửa đêm gõ nhà còn ăn nói thiếu lịch sự à?” Chủ nhà không sợ cảnh sát, rống một tiếng, nước bọt văng tung tóe:
Tiếng rống này làm ánh đèn tầng hai, tầng ba bật sáng, trời tối om không rõ phía dưới đang cãi nhau cái gì, cảnh sát đang xin lỗi thì chủ nhà bảo nữ nhân vừa đi xuống: “ Mạch Yến, xem xem, ảnh này giống chồng cô lắm.”
Mấy cảnh sát sững sờ, chỉ lan can tầng hai: “ Chính là cô ta ...”
Tích tắc như có lựu đạn ném vào sân, bảy tám dân cảnh, đặc cảnh người lao lên tầng hai, người leo ống nước, tiếng thét của nữ nhân kia xen lẫn tiếng kêu như heo chọc tết của chủ nhà, bốn phía hỗn loạn, đặc cảnh bốn phương tám hướng lấy đó làm trung tâm kéo tới ...
Truy lùng vườn quả vẫn còn tiền hành, ảnh hiện trường gửi về phòng kỹ thuật cho Hàn Công Lập nhận diện, đúng là Mạch Yến, chủ nhiệm Điêu hưng phấn chỉ huy thừa thắng truy kích, lục soát hiện trường và thẩm vấn đột kích.
Tin tức tạm thời phong tỏa, không ít người thở phào, hơn 40 tiếng, cuối cùng đã tìm ra tung tích. Tiếp đó chỉ còn lần theo manh mối thôi, chắc chắn giống đại đa số vụ án, thế như chẻ tre, rượu mừng công sắp được mở rồi, mấy người trẻ tuổi vừa chỉnh lý tư liệu truyền về vừa bàn tán chuyện ăn khuya. Mạnh Hướng Duệ nhớ ra Giản Phàm và Tần Cao Phong ở văn phòng chủ nhiệm còn chưa biết, tới nơi hưng phấn tới quên cả gõ cửa đã xông vào.
Trong văn phòng, Tần Cao Phong lưng dựa vào ghế sô pha, hai chân gác lên bàn, Giản Phàm cũng tương tự chỉ khác là để chân lên bàn chủ nhiệm, đều nhíu chặt mày trầm tư, Mạnh Hướng Duệ vui vẻ nói: “ Đợi sốt ruột rồi phải không, hai vị, có tin mừng đây.”
“ Đừng nói với tôi là bắt được Khổng Tân Cường rồi, hắn vô dụng như thế thì mất hứng lắm. “ Tần Cao Phong lãnh đạm tựa hồ căn bản không tin đặc cảnh:
Đám hình cảnh này kẻ nào kẻ nấy chỉ sợ thiên hạ không loạn, Lão Mạnh là người ôn hòa cười: “ Đội trưởng Tần, làm gì phức tạp như thế, chúng tôi tiếp xúc với vụ án bắt cóc thì mười hết cả mười là kẻ nghèo phát điên đi bắt cóc người khác, Khổng Tân Cường sao phải ngoại lệ.”
“ Nếu bắt được hắn mới là ngoại lệ, một ngoại lệ bất ngờ.” Giản Phàm bỏ chân xuống, tuyên bố chắc nịch: “Nếu hôm nay các anh mà bắt được Khổng Tân Cường thì chỉ có thể nói là vận may của chủ nhiệm Điêu quá tốt, nhưng sự thật mấy ngày quả cho thấy vận khí ông ấy chẳng ra sao. Tôi đoán nhé, chắc chắn là một trong ba người Ma Hoa, Thứ Đầu, Mạch Yến chứ gì, khả năng bắt được Khổng Tân Cường là con số 0.”
“ Chưa chắc, đúng là bắt được Mạch Yến rồi, tình hình cụ thể chưa rõ, có điều tôi nghĩ cách hắn không xâ nữa, hắn không trốn nổi đâu. “ Lão Mạnh phản bác, manh mối trong tấy họ ngày một nhiều, giờ lưới đã giăng khắp nơi, một con một đã sa lưới, chẳng lý gì con mồi khác lại thoát:
“ Mong là như thế, bắt được rồi thì chúng tôi bớt việc, Lão Mạnh đi làm việc của anh đi, có tin báo tôi một tiếng là được. “ Tần Cao Phong dập tắt điếu thuốc đứng dậy mở cửa sổ, trong phòng bị hắn gây ra không ít ô nhiễm, gió lùa vào một cái, làm toàn thân rùng mình:
“ Vậy được rồi, lát nữa chủ nhiệm Điêu về, có tin tức xác thực, chúng ta sẽ thảo luận ... Hai vị đói không, nhà ăn chuẩn bị ăn khuya. “ Lão Mạnh quản tâm hỏi, hai người kia không có tâm trạng đều từ chối, làm ông ta thấy không thoải mái, có tin mừng như thế mà cảm giác vừa làm chuyện vô nghĩa vậy, bảo sao chẳng ai ưa đám hình cảnh hết: