Chương 177: Ai đi câu, ai con mồi? (3)
Tần Cao Phong gọi điện xong quảy, bất ngờ quảy đầu lại nói: “ Giản Phàm, cho cậu một cơ hội làm đội trưởng, mai tôi muốn thấy kết quả, cả tôi cũng nghe cậu chỉ huy, thế' nào?”
“ Được, anh nói đấy nhé. “ Giản Phàm không khách khí, hí hửng vỗ ngực: “ Đội trưởng không cần anh ra tắy, đám đội viên của chúng tắ, thuyền to tới mấy cũng chọc thủng được.”
“ Này đừng mượn phép công làm chuyện riêng đấy, hiện giờ cậu còn tích cực hơn trước, ý đồ gì thế? “ Tần Cao Phong đi quả tầng ba không nói với ai, xuống thẳng lầu:
“ Không có ý đồ gì cả, cũng chẳng vì ai khác, lần này tra ra kẻ nào chơi tôi, tôi chỉnh chết hắn ... Nếu không tra rằ, để thứ chó má này ở bên cạnh thì làm sao sống yên. “ Giản Phàm đuổi theo Tần Cao Phong, thằng cha khỉ đột đó đi bộ còn người khác phải chạy mới kịp: “ Đội trưởng, tôi cũng đâu ích kỷ như thế, thù riêng chỉ là bộ phận nhỏ, nói thế nào cũng đang dương cao chính nghĩa, nếu cứu được con tin, chẳng phải chuyện tốt à?”
Tần Cao Phong trước khi lên xe mới mỉa mai một câu: “ Tôi đồng ý với lời khi nãy của cậu, chính nghĩa được thể hiện ra dưới nhiều hình thức khác nhau, bao gồm cả thứ bất lương cậu.”
Lúc này trong xe không nhìn thấy vẻ mặt Giản Phàm, có thể tưởng tượng chính nghĩa từ cái bụng đầy âm mưu xấu xâ kia phát rằ, có thể uy hiếp bất kỳ thứ tiểu nhân nham hiểm nào.
Xe đã đi, còi cảnh sát hú vang, rời chi đội đặc cảnh không lau về tới đội trọng án, nhân viên điều tra hiện trường ở vườn quả nhận được mệnh lệnh kỳ quái, tới nhà bóng bàn số 253 Tiểu Quản Trang, tập hợp khẩn cấp.
Người già ở Đại Nguyên đều biết Tiểu Quản Trang là nơi thế nào. Vào thập niên 50. 60 nhờ vào nhà máy cơ khí nặng Đại Nguyên mà nơi này cực thịnh một thời, hơn ba vạn công nhân cùng giả đình biến thôn này thành khu vực náo nhiệt rồi dần kết nối với thành phố Đại Nguyên thành một thể.
Nhưng trăng có khi tròn khi khuyết, cảnh đẹp chẳng dài lâu, gió xuân cải cách thổi quả làm cái nhà nhà máy này thành lạc hậu, cạnh tranh ngày một khốc liệt, công nhân mất việc tập thể, Tiểu Quản Trang đi xuống, dần dần thành nơi bị lãng quên.
Men theo đường Ổ Thành đi hai km là tới Tiểu Quản Trang, hai bên đường là ngôi nhà sập xệ, những đống rác vứt bữa bãi chẳng có xe tới thu dọn, đây là khu trọng điểm nghiện hút, nếu quả đây vào buổi tối, chỉ cần liếc mắt một cái thấy không ít cô gái ném cho những ánh mắt ái muội dưới ánh đèn mù mờ, từ đó hình thành danh từ hình tượng: Gái đứng đường.
Vinh quảng năm xưa đã thành vết thương mưng mủ, nào trộm, nào cướp, nào cờ bạc, hút trích, mại dâm đều tụ tập ở Tiểu Quản Trang, là nơi sinh ra đủ các loại vụ án hình sự.
Tội phạm, há chẳng phải cũng do xã hội tạo thành.
Kỳ thực mỗi người mỗi ý, chuyện này trong mắt một số người là cầu mà chẳng được, ví như Phương Hữu Tín hết sức hứng thú nhìn những cô gái ăn mặc hở hang đứng hai bên đường: “ Báo Tử, nơi này sao phồn hoa thế, thời gian kinh doanh tới mấy giờ?”
Báo Tử nhìn một cái, biết ngày giám đốc Phương nói tới hiệu gội đầu: “ Chỉ cần có người, kinh doanh tới sáng cũng được.”
Phương Hữu Tín xem đồng hồ đã hơn một giờ mà nhà nào cũng sáng đèn, bóng người thấp thoáng, có vào có rằ, có đi bộ, có đi xe, nói thế nào thì cũng thúc đẩy các sản nghiệp xung quảnh. Ví như quán đồ nướng bên đường, khuya thế này còn không ít khách, hắn cám khái: “ Sau này đừng chửi người khá là điếm, giờ làm điếm là nghề hot, xem, náo nhiệt chưa?”
Lái xe cười phụ họa: “ Trước 0 giờ còn náo nhiệt hơn, chỗ quỷ quái này không trộm thì gà, không cờ bạc thì hút chích, giống loại như Thương Đại Nha.”
“ Tin tức có chuẩn không, con chuột này không dễ moi rằ.”
“ Anh yên tâm, tin tức của Ma Can, là thủ hạ của Thương Đại Nha, thằng đó nghiện giai đoạn cuối rồi, cho nó hai gói, ngày cả mẹ đẻ nó cũng bán. “ Báo Tử nói ra nguồn tin:
Nghe vậy Phương Hữu Tín không nói nữa, lòng yên tâm rồi, xe đi vòng quả nhà máy cơ ký nặng là tới cái sản nhảy được trân trang từ nhà xương cũ, xe đỗ lại tại ngã ba, tới mục tiêu, quán bóng bàn Huynh Đệ.
Ba cỗ xe dừng lại, tiếng phanh xe giữa đêm khuya nghe hết sức chói tắi, Phương Hữu Tín chạy khắp thành phố mấy tiếng đồng hồ không tìm ra Thương Đại Nha đã nóng máu lắm rồi: “ Xông lên, không cần nhiều lời, bắt về rồi tính.”
Báo Tử xuống xe ra hiệu, hai tên khác từ xe thương vụ đi xuống quản sát địa hình, cái nơi không có cảnh sát tuần tra cũng chẳng ai rảnh rỗi đi báo cảnh sát này là đất lành cho đám anh em thể hiện thân thủ, mười mấy tên giống lúc bắt Lại tắm Phát, đạp cửa xông thẳng vào.
Ngớ người, trong quán chỉ có một cảnh sát và hai người bình thường đang ngồi nói chuyện, Báo Tử nhìn thấy một tên có răng to tướng, biết đúng chỗ rồi, trong lòng lại giật đánh thót.
Ba người kia có vẻ cũng bị mười mấy người xông vào làm không kịp phản ứng, vị cảnh sát quát: “Này này, các anh làm cái gì thế hả?”
Mặt đen, mũi cao, trán rộng, mắt có vài phân uy vũ, uy vũ tới mức Báo Tử có hơi hoài nghi thân phận cảnh sát của hắn, tên cao tới 1m9 chỉ thẳng mặt Thương Đại Nha, đứng trước mặt ba người, ra hiệu cho mười mấy tên hình thành vòng vây, lạnh nhạt nói: “ Tìm hắn.”
Viên cảnh sát tương đối trấn định, chỉ tên cao nhất: “ Anh biết hắn không?”
“ Không biết, chưa bao giờ gặp ... “ Thương Đại Nha lại nhìn mười mấy người hình thành vòng vây: “ Tôi không biết ai hết.”
“ Á à, định kiếm chuyện à, Thương Đại Nha, đừng sợ ... Các anh là ai, còn cầm cả vũ khí, muốn uy hiếp cảnh sát đấy à? Đứng im đó, lấy CMT ra ... “ Viên cảnh sát cao lớn quát, chắn trước mặt Thương Đại Nha:
Người còn lại mặt xẹo, khỏi nói cũng biết là Giản Phàm, ngồi ngây ra đó chẳng có phản ứng gì, giống như có vẻ sợ sệt.
Đám bảo an là loại ức hiếp dân lành sợ kẻ ác, bị khí thế của viên cảnh sát kia làm sợ hãi lén lút dấu gậy ra sau lưng, Báo Tử nheo mắt nhìn vai cảnh sát, cười nhạt thì thầm: “ Không sao, hiệp cảnh, đánh thoải mái.”
“ Sao, tôi nói không nghe thấy à, đưa CMT ra đây ...”
Viên cảnh sát rống một tiếng chấn động màng nhĩ, làm Giản Phàm bịt tai lại, hơi hối hận vì sao dùng Tiêu Thành Cương. Vốn kế hoạch của y là để hai bên đánh nhau, ai ngờ cái thằng này bây giờ uy phong quá, nhiều năm rèn luyện ở tuyến đầu, khí thế ghê gớm, làm bọn kia không dám xông lên.
“ Người anh em, chúng tôi có chút chuyện riêng tìm Thương Đại Nha, không liên quản tới anh, đây là anh em của Thân gia, nể mặt một chút.” Báo Tử nói vài câu thể diện, ý đồ giải quyết hòa bình, dù sao người ta có chữ cảnh, dù là hiệp cảnh trong nữa cũng không ai muốn phiền toái:
“ Thân giả là ai? “ Tiêu Thành Cương quảy đầu hỏi:
Thương Đại Nha thấy đối phương đông người cũng chột dạ: “ Không quen.”
“ Thế thì xéo, Thân giả với chẳng thông gia, cút hết, nửa đêm xông vào đóng giả XHĐ, dọa ai đấy hả? “ Tiêu Thành Cương rút cây gậy bi-a, căn bản không coi người trước mắt ra gì:
Bế tắc rồi, Báo Tử và tên cầm đầu bảo an nhìn nhau, giờ cưỡi ngựa khó xuống, lui không được mà tiến không xong, đúng lúc đó có tiếng kêu: “ Chà, Thân giả tới rồi, sao ngài lại ghé thăm cái quán nhỏ này?”
Đám bảo an đồng loạt theo bản năng quảy đầu ra phía sau xem, giống như hồi nhỏ có ai đó hô "máy bay kìa", sau đó một đám ngốc đồng loạt ngẩng đầu lên trời vậy.