Chương 179: Một đêm chia nửa vui buồn. (2)
“ Vâng vâng!... “ Thấy đối phương mềm xuống, Phương Hữu Tín thở phào, chỉ cần có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải chuyện gì to tát:
“ Đám người này rõ ràng được huấn luyện bài bản, đánh nhau rất có phương pháp, ông chủ Phương huấn luyện thủ hạ khá nhỉ?” Tần Cao Phong ngọt nhạt:
“ Không, không phải, là bảo an của Cty An ninh Bình An.”
Giản Phàm sáng mắt: “ A, Cty Bình An, của ai nhỉ, Thân gì ấy nhỉ?”
“ Thân Bình An!” Phương Hữu Tín không kịp lối kéo quản hệ đã vội vàng lộ đề:
“ À, biết rồi, mấy hôm trước còn gặp, ở tắng lễ của Sở Thành Nhiên, có cả Hậu cục trưởng, hình như Thân Bình An đi chiếc Lincoln đúng không?”
“ Đúng đấy ạ, anh nhớ tốt quá. “ Nghe rất giống muốn thả rồi, Phương Hữu Tín vội bổ xung: “ Tôi là người Thân gia, Thân giả quen biết nhiều người bên trên các anh, thường ngày có cáo trạng, khiếu nại, công an các anh không tiện xử lý, còn nhờ bảo an chúng tôi làm thay ... nói ra chúng ta cũng là người một nhà, đúng không?”
Chẳng lẽ là hắn? Giản Phàm vừa nghe vừa suy nghĩ, đối với nhân vật tên Thân Bình An đột nhiên xuất hiện này, khiến vài việc giải
thích thông, vấn.
“ Bao Ngọc tiếng không
nhưng càng thêm nhiều nghi
Quý, biệt danh Báo Tử, danh nhỏ, thế nào, nghĩ kỹ chưa,
không định nói gì à?”
Trong 20 người bắt về, trừ Phương Hữu Tín và Bao Ngọc Quý thì đều được đăng ký là bảo an tới từ Cty Bình An, thẩm vấn từng người, không có thu hoạch gì, đám này ẩu đả như cơm bữa, căn bản không coi ra gì.
Còn không à, bị giải về phòng thẩm vấn của đội trọng án, Bao Ngọc Quý vẫn cái mặt khinh khỉnh, lăn lộn xã hội lâu quá hiểu rồi, có quản hệ có tiền, cảnh sát chẳng làm gì được, không có gì cả thì cùng lắm đánh một trận, giam vài ngày là thả thôi. Đương nhiên Bao Ngọc Quý luôn đi theo Phương Hữu Tín tự cho mình là loại có tiền có quản hệ.
“ Nói gì thế, tôi chẳng làm gì hết, đi cùng họ xem cho vui thôi.” Bao Ngọc Quý cười nhạt, dù sao đông người hỗn loạn, ai mà nói rõ được:
“ Thế à, vậy anh xem đoạn phim này đi, trông giống anh cầm đầu lắm.” Quách Nguyên nói rồi mở đoạn video trong chiếc PDA, khung cảnh sục sôi kia rất đáng xem, nhất là Bao Ngọc Quý vung nắm đấm đánh cảnh sát rất nhiệt tình:
Bao Ngọc Quý xem đoạn phim mà sững sờ: “ Không đúng, bọn họ có 3 người, một tên mặt xẹo, tên đó dùng bóng bi-a ném trộm người tắ, các anh không quảy hết, chính là y ra tấy trước.”
“ Thế à, chúng tôi chỉ có chừng này thôi, rõ ràng cách anh ỷ đông người, ra tấy đánh cảnh sát, hơn nữa chúng tôi không thấy ai mặt xẹo hết.” Tần Cao Phong trắng trợn nói dối:
“ Các, các người cùng một bọn. “ Bao Ngọc Quý đột nhiên ý thức được vấn đề nghiêm trọng, cái đoạn video này chỉ cần cắn xén một ít, đối phương hoàn toàn thành phe bị hại:
“ Nói thừa, chúng tôi đều là cảnh sát, tất nhiên cùng một bọn.”
Xong rồi, xong rồi, nhảy xuống hố rồi ... Bao Ngọc Quý cắn chặt răng, giờ tình hình không rõ, không dám nói bừa nữa, vì sao bọn cớm này lại chuyện bé xé ra to, chẳng lẽ vì chuyện sòng bạc? Hay là chuyện khác.
“ Có biết tội tấn công cảnh sát là gì không? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, đừng hòng chối cãi. “ Quách Nguyên lập tức gán tội:
Tần Cao Phong đe dọa: “ Còn cả bắt giữ người trái phép, bốn người Lại tắm Phát khai các người bắt cóc, giam giữ họ ở sân sau CLB Thủy Tiên, chúng tôi vừa giải cứu về, định chối à?”
“ Thêm cả tội cố ý gây thương tích, các người giam họ ở gara để xe, đánh không nhẹ, đừng hi vọng ai cứu, đây không phải đồn công an, không phải là phân cục, biết đây là đâu không? Đội trọng án, tấn công cảnh sát, gây thương tích, bắt giữ người trài phép, 10 năm còn là nhẹ!”
Đội trọng án!? Ba chữ này khác nào sét đánh bên tắi, tức là hình cảnh, không phải đồn công an ? Lại nghe tới "10 năm", Bao Ngọc Quý cuống ngay:” Không không không ... Hai vị, đánh có một trận rồi, không chết không thương tật, làm gì tới 10 năm?”
Rầm!" Tần Cao Phong vỗ bàn quát: “ Nói dễ
nghe nhìn, đừng thừa lời, khai ra hoạt động tà hôm quả tới giờ, có 20 người đối chứng, thử bịa xem, tội càng nặng!”
Bao Ngọc Quý mất hết tinh thần, bao nhiêu người như thế, e chối không được, vì thế khai hết, dù sao là ông chủ Phương tụ tập đám người đi tìm Thương Đại Nha thôi, mà chưa gây ra hậu quả gì lớn, đừng để thêm cái tội nào nữa.
“ Xem bức hình này đi, có biết trong đó là ai không? “ Tần Cao Phong kỳ thực còn biết rõ đầu đuôi hơn hắn, quản tâm chuyện khác hơn, đẩy bức ảnh tới:
A, may quá, hình như bọn cớm không phải nhắm vào mình, mà là nhắm vào vụ án khác, Bao Ngọc Quý rất kinh nghiệm từ phản ứng hời hợt của cảnh sát với lời khai của mình là nhận ra rồi.
Ảnh bày ra đầy bàn, Thương Đại Nha, Hàn Công Lập, Lại tắm Phát đều biết ... Thân Bình An, giám đốc Cty Bình An, sao không biết, tiếp đó đám Ma tắm Oa, Cảnh Kim Quý, Khổng Tân Cường, Mạch Yến thì đều lắc đầu, những cổ đông của Tân Thế Giới không nhận rằ, cả ảnh Sở Tú Nữ vì quá xinh đẹp mà nhìn thêm một cái, cũng không biết.
Lại là một lần thất vọng, bắt đám người này một là cách ly trước đề phòng hung án nghiêm trọng hơn xảy rằ, mặt khác Giản Phàm hoài nghi đám người này có liên hệ gì đó với nghi phạm, có điều thẩm vấn hai tiếng, thuần túy là đám người chỉ biết nhận tiền đi đánh nhau mà thôi.
“ Đưa đi, Bao Ngọc Quý, nghĩ cho kỹ còn có vấn đề gì chưa khai báo, đừng mang tâm lý cầu may. “ Tần Cao Phong xuả tấy sai người dẫn đi:
Quách Nguyên nhìn đội trưởng đặt tấy lên trán, gập sổ ghi chép lại nói: “ Đội trưởng, đám người này là loại ai bỏ tiền thì nghe người đó thôi, không có khả năng có người chúng ta cần.”
“ Ài, 4 giờ rồi, Quách Nguyên, còn mấy tên nữa? “ Tần Cao Phong hỏi, hai phòng thẩm vấn đồng thời tiến hành, gần như gặp hết rồi:
“ Còn ba tên, trong đó một tên bị anh làm hôn mê, vừa tỉnh lại.” Quách Nguyên nói rồi đấm cửa, cho người tiếp theo vào:
Theo tư liệu người này tên Hùng Trường Phi, cầm đầu bảo an, bề ngoài được lắm, cao tới 1m9, đánh nhau bị xé toạc áo, nhìn thấy cơ bắt cuồn cuộn, ngồi xuống một cái che lấp hết, chỉ thấy người không thấy ghế.
Vẫn là một phen dọa dẫm uy hiếp, có điều càng hỏi càng thấy tên này là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hỏi làm gì thì bảo là đi bắt người, hỏi bắt ai thì gãi đầu gãi tai mãi nói là không biết. Hỏi vì sao bảo an lại đi bắt người đánh người, vị này thất kinh hỏi lại, bảo an không bắt người đánh người thì thất nghiệp à? Còn rất thật thà kêu oan, tôi không đánh cảnh sát, là cảnh sát đánh tôi, còn lần lượt chi vết thương trên người, may Quách Nguyên nhanh tấy ngăn lại nếu không hắn cởi cả quần khoe thương tích.
Gặp tên ngốc rồi, Tần Cao Phong phát ngán chẳng muốn hỏi nữa, đẩy ảnh tới: “Có biết mấy người trong ảnh không?”
“ Biết, đây là Thương Đại Nha ... Đây là Lại tắm Phát ... A, Hàn xâ Vương nổi tiếng lắm, đua xe rất cừ ... Đây là giám đốc của chúng tôi.” Hùng Trường Phi cong người như cong tôm cúi đầu xem ảnh, may còn đủ thông minh nhận ra giám đốc, tiếp đó lại lắc đầu liên tục, cho tới khi nhìn ảnh Khổng Tân Cường mới cầm lên: “ Tên này, quen quen ...”
Tần Cao Phong mừng rỡ, hiếm một lần ôn hòa hỏi: “ Cứ thoải mái nói, sai không sao, thấy ở đâu?”
“ Hình như là bảo an của công ty tôi. “ Hùng Trường Phi gật gà gật gù: “ Đúng là bảo an công ty, tôi gặp rồi.”