Hắc Oa

Chương 181: Sóng gió vẫn chưa dừng.

Chương 181: Sóng gió vẫn chưa dừng.

Nhìn địa hình bốn xung quảnh, rặng Thiên Long Sơn bao trọn cái kho ba tầng của Dân Bạo, trừ con đường đi ra khỏi sơn cốc, toàn bộ bao phủ bởi thông dương, cực kỳ yên tĩnh, bốn người đều không lạ gì huấn luyện súng, thầm nhủ, đây là chỗ tốt.
“ Vương Kiên, báo tình hình cho chủ nhiệm Điêu, nghi phạm có khả năng mang vũ khí .. Tìm tiếp đi ...”
Giản Phàm vừa dứt lời thì cách đó mười mấy mét Tiêu Thành Cương moi một cây dương, lấy ra đầu đạn, hô:
- Ở đây!
Vương Kiên báo cáo về trong đội, ba người kia vào rừng thông tìm kiếm, chẳng bao lâu tìm ra được mười mấy lỗ đạn, Quách Nguyên xòe tấy đưa ra mấy vỏ đạn:” Có thứ này chuyện gì mà chúng không dám làm.”
Giản Phàm chưa trả lời thì Tiêu Thành Cương ở sau bụi cỏ hô lên: “ Tổ trưởng có giấy không?”
Quách Nguyên bực mình: “ Kiếm tảng đá mà cọ mông vào.”
“ Oa ca, Oa ca, giang hồ cấp cứu, hai người không cho giấy, em không mặc quần vào được thì làm việc thế nào?” Tiêu Thành Cương ở sau bãi có la, không thấy người chỉ thấy tiếng:
Quách Nguyên sờ khắp người không có, Giản Phàm thì có, đi tới nhìn thấy cái mông của Tiêu Thành Cương, đang định đưa thì thấy trong tấy hắn có giấy, co chân muốn đá, chửi: “ Mẹ mày, có giấy còn kêu, đi ỉa mà cũng muốn anh hầu hạ à?”
“ Nhặt trên mặt đất, vừa bẩn vừa dày, hoa cúc của em non mềm sao chịu được .. . “ Tiêu Thành Cương cười hì hì nhận giấy từ tấy Giản Phàm ném thứ kia đi:
Giản Phàm không hiểu sao lại cúi đầu nhặt lên, đó là giấy dai, bị ngâm nước mưa thành hơi cứng giòn, xem một cái mừng rỡ: “ Anh đang tìm thứ này, mày mà chùi anh chọc nát hoa cúc của mày, số còn lại đâu?”
“ Chỉ có một tờ thôi. “ Tiêu Thành Cương chỉ chỗ mình vừa tìm được, thấy đó chỉ là tấm sơ đồ giao thông bình thường đã phai màu, chả có gì đặc biệt:
Giản Phàm đá đít quát: “ Tìm mau, anh mày tìm chính là thứ thế này đấy.”
Biết đầu óc Oa cả khác người bình thường, Tiêu Thành Cương tuy không hiểu vẫn gọi Quách Nguyên, Giản Phàm gọi Vương Kiên, vốn tưởng là trong đống rác, không ngờ ở bụi cỏ. Giản Phàm ngẩng đầu lên nhìn thấy một cánh cửa sổ, hẳn là nghi phạm trước khi bỏ đi xé rồi ném ra ngoài.
Sở hở, đây chính là sơ hở của chúng.
Có mục tiêu rồi thì tìm kiếm dễ dàng hơn nhiều, Tiêu Thành Cương kiếm được 2 mảnh, Quách Nguyên kiếm được một, Vương Kiên kiếm được một mảnh kẹt ở chạc cây, sau khi trải ra ghép vào là bản đồ thành phố bị thiếu một mảng, có vài vết gạch đỏ bằng bút bi. Giản Phàm mừng rỡ: “ Nhìn đi, chỗ khoanh đỏ này là tòa nhà Thiên Long ... Đây nữa là vị trí đèn xanh đỏ, Phần Tây ... Đây là sơ đồ gây án, đã nói mà, đây là kế hoạch dự trù rất lâu rồi ...”
“ Tất cả những thứ đó đều biết rồi mà, còn ích gì nữa, tin tức quá hạn rồi.
Quách Nguyên lắc đầu nhìn tấm bản đồ bẩn thỉu:”
Giản Phàm vẫn hưng phấn dùng que chỉ: “ Bọn chúng chặn người ở phụ cận tòa nhà Thiên Long, đưa tới Phần Tây, nhưng không phải là điểm cuối, từ chỗ đánh dấu x rẽ về, biết đây là nơi nào không?”
Ba người kia lắc đầu, Giản Phàm cầm que gõ đầu Vương Kiên:” Ngốc, nơi này đánh dấu lối vào đường cao tốc, bọn chúng vào đường cao tốc thì cũng hợp lý, nhưng chúng lại vòng về Đại Nguyên, thực tế là bọn chúng đúng là quảy về. Theo như lời khai của Mạch Yến, cô ta chỉ ở Phần Tây tắm rửa thay y phục của con tin, xuống xe ở đường cao tốc, Khổng Tân Cường một mình lái xe về Đại Nguyên, buổi chiều hai người mới gặp nhau ở tiểu khu Hưng Hoa.”
“ Tức là ... A, cái xe kia đã biến mất. “ Quách Nguyên trước khi tới đã xem quả vụ án:
“ Đúng, xe biến mất, đây là nghi vấn lớn nhất xuất hiện trong quá trình điều tra, chỉ có hình ảnh khi tiến vào trạm thu phí, không có hình ảnh đi ra khỏi đường cao tốc, vậy xe sao biến mất? Đáp án là đây ...” Giản Phàm chỉ dấu X:
Quách Nguyên nhìn kỹ hơn, nghi vấn “Đường hầm chăng?”
“ Hẳn là thế, khi đó Ma Hoa, Thứ Đầu và Hàn Công Lập đã về chuẩn bị xe đề chiều gây án, Mạch Yến đóng giả con tin về Đại Nguyên, Khổng Tân Cường đi quả đường hầm Ngưu Đầu Sơn có người tiếp ứng, cắt đứt khả năng theo dõi của chúng tắ. Điều này chứng minh nghi phạm không chỉ có 5 người, con tin khả năng không ở trong tấy Khổng Tân Cường, nếu không bọn chúng đều đến tiểu khu Hưng Hoa, vậy ai uy hiếp con tin gọi điện thoại. Ngoài rằ, xe biến mất ra sao là điểm mấu chốt giải quyết vụ án.”
Vương Kiên gãi đầu hắn không hiểu lắm, thắc mắc: “ Tiền bối, anh bảo không phải bắt cóc, vậy có phải là không có bắt cóc tới lấy tiền chuộc?”
“ Chuyện này ..” Giản Phàm xem đồng hồ,
đã giờ giờ hơn, trầm ngâm nói:” Chắc là không, mục tiêu của chúng không phải là tiền chuộc, hơn nữa chúng cũng biết đã bị cảnh sát theo dõi nên không lộ diện, ít nhất Khổng Tân Cường không lộ diện.”
“ Hì hì, tiền bối, lần này thì anh nói sai rồi.” Vương Kiên cười ha hả:” 20 phút trước em gọi điện báo cho chủ nhiệm Điêu, kẻ bắt cóc gọi điện tới, hiện bắt đầu giao tiền chuộc.”
“ Con bà nó sao không nói?” Tiêu Thành Cương nổi cáu tung chân đá Vương Kiên một phát:” Chỉ cần có người tới lấy tiền chuộc, không phải bắt sống thì bắn chết, chúng ta tốn công ở đây làm gì?”
“ Anh ấy cứ nói mãi, tôi không xen vào được.” Vương Kiên cuống quít né tránh:
“ Đúng thế, về thôi, Giản Phàm, cậu còn chẳng phải cảnh sát nữa, mất công làm gì, tôi về ngủ đây.” Quách Nguyên phủi đít đứng dậy, nếu nói tìm manh mối truy lùng nghi phạm thì đội trọng án đi đầu, chứ nếu đối phó loại sự kiện đột phát như sự kiện vây bắt thế này, bọn họ không so với đặc cảnh được:
Giản Phàm vẫn ngồi đó nhìn tấm bản đồ chưa hoàn chỉnh, không để ý ba người kia đều đi mất rồi.
Hai mươi phút trước ở tiểu khu Tinh Uyển, chuông điện thoại reo lên, đợi mấy giây cho kỹ thuật vào vị trí, một nữ cảnh sát ra hiệu Lý Uyển Như có thể nhận máy.
“ A lô. “ Lý Uyển Như có chút máy móc cầm điện thoại lên:
“ Thời gian đã tới, chuẩn bị tiền chưa?”
Lý Uyển Như một tấy đặt lên ngực như đang cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó dựa theo an bài của cảnh sát trả lời: “ Chuẩn bị rồi, nhưng chúng tôi không có nhiều tiền mặt như thế, rút trên 1000 vạn cần hẹn trước với ngân hàng, bây giờ chỉ có 800 vạn tiền mặt, còn lại trong tài khoản, các anh muốn lấy toàn bộ là tiền mặt phải đợi thêm một ngày.”
Đó là thủ đoạn hoãn binh, đối phó với kẻ bắt cóc, không thống khoái trả tiền là không được, nhưng quá thống khoái trả tiền cũng không, phải gây chút khó khăn.
Bất ngờ là bên kia tỏ thái độ sao cũng được: “ Nhiều hơn tôi cũng chẳng đem đi được ... Giờ nghe rõ đây, lấy 200 vạn tiền mặt cho vào va ly, bắt chiếc tắxi tới cổng công viên Phần Hà, tôi sẽ gọi điện thông báo phải làm thế nào.”
“ A lô, tôi muốn nghe giọng con gái tôi.” Lý Uyển Như đề xuất yêu cầu:
“ Bà sẽ nghe thấy, có điều phải trả khoản ứng trước cho chúng tôi đã.”
Điện thoại ngưng bặt, giọng nói không có cảm xúc nào cả, nghe vào tai rất quái dị, nhân viên kỹ thuật lắc đầu:” Điện thoại gọi trên xe, thời gian quá ngắn, chúng tôi không truy rằ.”
Chỉ huy hiện trường gọi điện hỏi ý chi đội, chưa bao giờ nghe nói đòi tiền chuộc còn lấy khoản trả trước, nhưng chính vì khoản này mà khiến họ sợ ném chuột vỡ đồ, nếu người ta chỉ tới thăm dò, vậy có trả không?
Phía chi đội trả lời dứt khoát: “ Đem tiền bên kỹ thuật chuẩn bị trả chúng.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất