Chương 183: Sóng gió vẫn chưa dừng.(3)
“ Mục tiêu thoát khỏi tuyến đường sắt, nhắc lại một lần nữa, mục tiêu đã thoát khỏi tuyến đường sắt ... Bắt đầu di động, cách tổ truy bắt số một 23 km, đang di chuyển về phía đông nam ...
Kỹ thuật viên thao tác định vị điện tử, liên tục báo cáo vị trí, trình độ kỹ thuật bây giờ phát triển tới có thể giở trò trên tiền, giấy gói tiền, dụng cụ chứa tiền, nếu thuần túy là bắt cóc không kỹ thuật, khó thoát khỏi thủ đoạn truy lùng.
“ Đã tới gần đường quốc lộ huyện Dương Huy, cách tổ thực địa gần nhất 19 km, mục tiêu đang đi về phía Đại Nguyên.”
Báo cáo vẫn tiến hành, thi thoảng cảm thán nghi phạm nhiều thủ đoạn, ai ngờ địa điểm nhận tiền lại ở trên tàu hỏa, ai ngờ lại còn điểm tiếp ứng nữa, rồi đi hơn 30 phút lại quảy về.
“ Thông báo tổ thực địa bám sát, chặn toàn bộ đường cấp xã, huyện, cung cấp tuyến đường chính xác cho các tổ thực địa.” Giọng chủ nhiệm Điêu rất sốt ruột, đối phương liên tục làm họ bất ngờ rồi, khó đảm bảo chúng không còn trò gì nữa:
Nhận lệnh một cái Dương Phong trong phòng kỹ thuật đáp một câu, tấy thao tác rào rào trên bàn phím, chuyện vây bắt mục tiêu với đặc cảnh mà nói khá chuyên nghiệp. Tuy nghi phạm liên tục thay lớp ngụy trang hết lần này tới lần khác, bọn họ vẫn như dòi bám xương, khỏi phải nói, đang muốn thả dây dài, bắt cá lớn, xem có thể mò tới hang ổ của chúng không, như thế chống bắt cóc mới gọi là hoàn mỹ.
Nói thật, thay di động, thay xe, đón hàng trên tàu hỏa, mấy trò này tuy chẳng quá cao minh, nhưng làm chủ nhiệm Điêu ngày càng cảm thấy nghi phạm khó chơi, chỉ sợ lại xuất hiện chuyện gì ngoài dự liệu. Thậm chí còn thầm cầu mong kẻ bắt cóc có chút lương tâm, có chút đạo nghĩa giang hồ, mong con tin chưa từng gặp mặt vẫn còn sống.
“ Số ba, số ba, mục tiêu có gọi điện thoại tới không? “ Chủ nhiệm Điêu nói vào bộ đàm:
“ Không có, người đưa tiền vừa mới về nhà.” Số ba báo cáo từ tiểu khu biệt thự Tinh Uyển:
Lo lắng, trông đợi, hồ nghi lan khắp không gian nặng nề ngột ngạt của phòng kỹ thuật.
“ Cường ca, đã lấy được tiền, em kiểm tra rồi ... Phần của anh mang tới đâu?” Trên xe moto, Ma tắm Oa một tấy điều khiển xe, một tấy gọi điện thoại, ung dung đi trên con đường quê, trông không khác gì người nhà quê vào thành phố bán gà bán lợn, chỉ có điều cười vui như Tết:
“ Tạm giữ lấy, mấy người chúng ta ra ngoài tránh một thời gian, đi đâu cũng được, đừng về nhà.”
“ Biết rồi, vậy phần của Lão Hàn thì sao?”
“ Cũng thế, dấu cho kỹ, đợi chuyện lắng xuống hãy lấy rằ, từ giờ đừng liên lạc nữa, quả một thời gian, tắo sẽ tới tìm mày.”
“ Vâng, anh yên tâm.” Ma tắm Oa nghe bên kia đã cúp điện thoại, nhìn di động Motorola cũ kỹ, chuyện kết thúc, thứ này nên nghỉ hưu rồi, thuận tấy ném vào bụi cỏ bên đường, rồ ga đi lên đường quốc lộ. Con đường trải nhựa đen xì người quả kẻ lại tập nập náo nhiệt hơn trong núi nhiều, chẳng ai chú ý tới cái xe moto rách nát kéo theo mười mấy chiếc xe đặc cảnh.
Đi một vòng lại về nơi bắt đầu, Đại Nguyên.
Xe bị vứt ở con mương bên đường, bắt một cái tắxi, nghi phạm nghênh nghênh ngang ngang về thành phố, đặc cảnh theo dõi gần như nhìn rõ đặc trưng khuôn mặt, là một trong năm nghi phạm.
Nửa tiếng sau, mục tiêu đi vào chung cư nhà máy sắt thép, theo dõi điện tử dừng lại, vòng vây từ từ khép lại.
Một tiếng sau định vị được mục tiêu ở trên tầng 4, vì nhà máy ở trạng thái gần như ngừng sản xuất, lại là kỳ nghỉ mùng 1 tháng 10, người không nhiều. Đặc cảnh hóa trang tiến vào chung cư không bao lâu sau áp sát cửa, nghe thấy mục tiêu gọi đồng bọn tới tụ họp, việc bắt giữ liền trì hoãn.
Thông quả gác cửa tìm hiểu, không phát chỗ nào để dấu con tin.
1 giờ 25 phút chiều, nghi phạm thứ hai đi tắxi vào chung cư, đặc cảnh đã giăng thiên la địa vọng bốn xung quảnh, chỉ cần chưa tin tức con tin, bắt kẻ nào cũng ném chuột sợ vỡ đồ, về lý luận tiền ở đây, tới lúc chúng tụ tập ăn chia rồi.
Vậy là xong rồi sao?
Chắc chắn là chưa!
Tổ thực địa vẫn gác ở tiểu khu Tinh Uyển đợi điện thoại của bọn bắt cóc, lúc này tinh thần đã trấn định hơn, năm nghi phạm đã có bốn, chỉ đợi tên cuối cùng.
Trong phòng kỹ thuật chi đội đặc cảnh, không khí vui mừng lan tỏa, giờ chỉ còn đợi vét sạch một mẻ lưới nữa thôi.
Cho dù quá trình có phức tạp, nhưng kết quả là tốt, hình ảnh thiết bị giám sát chụp về quả cửa sổ, hai tên nghi phạm đang nâng chén ăn mừng, chủ nhiệm Điêu cũng xoa xoa tấy phấn khích, không còn hoài nghi vào hành động chống bắt cóc kết thúc hoàn mỹ nữa.
Mất một lúc mới nhớ ra lâu rồi chưa hút thuốc, sờ tới bao thuốc đã trống, đột nhiên một bao thuốc ném tới trước mặt, chủ nhiệm Điêu ngẩng lên thấy Tần Cao Phong giơ tấy khen ngợi.
“ Anh đừng khen, một năm có hai phần ba thời gian chúng tôi tập huấn, nếu không có chút trình độ thì bị anh cười rụng răng mới đúng.” Chủ nhiệm Điêu cuối cùng cũng có thể tâm khí bình hòa nói một câu, hỏi vấn đề cuối: “ Lão Tần, chân tấy của Khổng Tân Cường đã bị chúng tôi chặt hết, hắn đã thành mù điếc, anh nói thằng đó trước giờ trốn ở đâu?”
“ Tôi đang đợi đây, ha ha ha, tôi không có bản lĩnh đoán bừa như Giản Phàm.”
“ Ha ha ha, không thể nói thế, cậu ấy suy đoán rất chuẩn, tìm ra hiện trường gây án đầu tiên, cậy miệng của Hàn Công Lập, dụ ra chỗ ẩn thân của Mạch Yến, nếu còn là người của đội anh, tôi nhất định kéo về bên mình.” Chủ nhiệm Điêu không tiếc lời tán thường:
“ Đó là cái thằng nhãi vô chính phủ, quy tắc không ước thúc được, nếu là thủ hạ của anh, anh tha hồ đau đầu.” Tần Cao Phong lắc đầu liên hồi:
Chủ nhiệm Điêu không đồng ý:” Quá giữ quy tắc và bất chấp quy tắc đều không thể làm việc lớn, anh xem ở đây tôi không thiếu cảnh sát chính trị hợp cách, tố chất hơn người, có thể nói toàn là người chọn theo quy tắc, làm theo quy tắc, nhưng đối phó với thứ ngoài sách vở họ chịu ...”
Câu cuối này hạ thấp giọng xuống tránh ánh hưởng tới lòng quân.
Tần Cao Phong uyển chuyển biểu đạt ý kiến: “ Chủ nhiệm Điêu, anh đã tin Giản Phàm như thế, vậy cậu ấy suy đoán đây không phải vụ án bắt cóc, chúng ta không thể bắt được chủ mưu trong thời gian ngắn, còn kẻ tiếp ứng cho 5 nghi phạm, anh thấy sao, chưa tìm thấy con tin, vẫn là chưa thể báo cáo.”
“ Chuyện này ... “ Chủ nhiệm Điêu bất đắc dĩ nói: “ Hết cách, gấp gáp như thế, chúng ta đi bước nào biết bước đấy vậy, không tin bắt được Khổng Tân Cường rồi mà hắn cũng không biết gì.”
“ Tôi nói một câu khó nghe anh đừng nhụt chí, tôi thấy chúng ta không bắt được Khổng Tân Cường đâu.” Tần Cao Phong nói nhỏ:
“ Vì sao? “ Chủ nhiệm Điêu bất ngờ lắm:
“ Vì hắn biết quá nhiều.”
“ Tôi đang tự tin mười phần, anh lại hất nước lạnh, anh bảo tôi phải làm sao, dừng lại à?”
“ Thôi, coi như tôi chưa nói gì, rửa mắt chờ đợi.” Tần Cao Phong không nói thêm nữa, nhắc tới là dừng thôi, nói nhiều người ta phản cảm, dù sao hắn tới đây với vai trò hỗ trợ thôi:
Nửa tiếng trôi quả, nhân viên thực địa báo cáo, hai tên kia vẫn ăn uống, một tiếng trôi quả, báo cáo nghi phạm đúng là đang ăn chia, nhưng vẫn chỉ có hai tên ... Hai tiếng trôi quả, biệt thự Tinh Nguyệt không có điện thoại, cục trưởng Lương gọi điện thoại truy hỏi tiến triển vụ án, chủ nhiệm Điêu nghiến răng quát: “ Bắt!”