Chương 184: Phong hồi lộ chuyển. (5)
“ Cậu, đứng lên ... “ Cái bộ dạng vô tư thoải mái ấy của Giản Phàm khiến Ngũ Thần Quảng hơi tức giận, tâm lý của con người thật lạ, chính ông ta mới là người để bụng, lúc này nếu Giản Phàm cùng bất mãn chửi lãnh đạo vài câu, có khi ông ta dễ chịu hơn:” Lại đây, có câu này tôi phải nói rõ với cậu, quyết định này của cục nằm ngoài dự liệu của tôi, có điều cậu gây ra rắc rối quá lớn, tôi không thể tranh một vị trí tổ chuyên án cho cậu, các cậu làm chuyện này khiến tôi không mở miệng được. Bất kể là không sao hay giả vờ không sao, công tác vẫn phải làm cho tốt, không được mất cân bằng tâm lý, tổ chức đã thông quả cân nhắc cẩn thận, nếu có cơ hội, cậu vẫn có thể về tổ chuyên án.”
Với người mấy chục năm trong nghề, nói những lời đường hoàng thế này chỉ có một cách giải thích là trái lương tâm mà thôi, Giản Phàm nghe ông ta gõ bàn nói nửa ngày trời mới lên tiếng:” Chi đội trưởng, sao tôi nghe như chú mới là người mất cân bằng tâm lý, à không, chú vẫn thấy bất mãn sao?”
“ Cái gì?” Ngũ Thần Quảng vỗ bàn đánh sầm một cái:
“ Còn phải nói nữa sao, manh mối trọng đại đã xuất hiện, không giống như chú dự liệu, tổ chuyên án thành lập, không phải như ý muốn của chú, nghi phạm lộ diện, không phải người chú nhắm vào. Chi đội trưởng, ngày cả kế hoạch muốn tôi làm người hai mặt cũng hỏng, nên thất vọng là chú mới đúng.” Giản Phàm bị Ngũ Thần Quảng vỗ bàn giáo huấn một hồi khó chịu phản ứng, suy nghĩ này cũng chất chứa trong lòng đã lâu, càng dồn nén thì khi bùng phát càng dữ dội, chẳng lựa lời, thẳng thừng nói:” Giờ đình chỉ tôi càng mừng, chẳng sao cả, khỏi phải làm tốt thí cho chú. Chú đối xử với tôi công bằng không thì tự chú biết, ngày từ đầu tôi yêu cầu đường đường chính chính lập án điều tra, chú bày ra cái tổ như trò cười ấy, thế nên giờ cục mới có sơ hở mà nhảy vào.”
“ Cậu, cậu ...” Ngũ Thần Quảng đứng phắt dậy, tấy run run chỉ mặt Giản Phàm, mặt đỏ gày nói không ra lời:” Cút, cút về đại đội một, đình chỉ kiểm tra.”
“ Vâng.” Giản Phàm kính lễ, đi ra cửa mới nhớ ra cái gì quảy đầu lại hỏi:” Báo cáo chi đội trưởng, trong thời gian đình chỉ có cần đi làm không?”
Ngũ Thần Quảng sôi máu rống lớn:” Cậu còn mong được đi làm à? Khỏi cần.”
“ Không phải đi làm! Tôi biết rồi, cám ơn chi đội trưởng.” Giản Phàm cười toét cả miệng, hớn hở đóng cửa rồi chạy đi như thỏ con vui vẻ, vừa đóng cửa thì nghe đắng sau nghe tiếng "rầm", không biết lãnh đạo nổi điên đập cái gì rồi:
Che miệng giấu nụ cười, nhưng đuôi mắt cong vút lên niềm vui lan tỏa cả mặt không che dấu được nữa. Giản Phàm chân nhẹ bẫng cười trộm chạy khỏi tầng năm, có câu không phải cá sao biết niềm vui của cá, chính là miêu tả Giản Phàm vào lúc này, y chấp nhận bản thân rồi, mình khác người, chẳng cần nỗ lực sống giống số đông nữa. Lần này thực sự nhẹ nhõm rồi, cứ luôn bị người ta dùng làm quân cờ, giờ đình chỉ, thế là giải thoát hết, thôi việc còn chẳng sợ nói gì cái thứ đình chỉ vớ vẩn.
Hoặc có thể nói đám se sẻ đó sao hiểu nổi chí lớn của đại bàng.
Cái vụ án treo mười bốn năm, Giản Phàm phá giải khúc mắc lớn nhất, khiến mọi việc trồi lên khỏi rồi, mũi tên đã chĩa thẳng vào Tề Viên Dân, chỉ cần theo manh mối mà đào xới tiếp thôi. Phần tiếp theo là công việc tấy chân, không thách thức trí tuệ y được nữa, nhưng đám người định cướp công y cũng chớ tưởng dễ dàng, riêng Tề Viên Dân đủ khó chơi, chưa tính kẻ giấu mặt trong nội bộ, sau vụ án mạng còn bao nhiêu thứ rắc rối, rất khó nói, ai thích quản thì quản.
Quản trọng nhất là, cuốn cổ phổ đã danh chính ngôn thuận thuộc về mình, kết quả này không phụ lòng Tằng Nam rồi.
Kỳ thực nếu không tính chuyện bị đình chỉ, thậm chí Giản Phàm còn thấy mình đã chén hết phần béo bở, còn lại là khúc xương khó nhằn để lại cho lũ ngốc tranh nhau xâu xé.
Xuống lầu Giản Phàm đang suy tính xem giờ nên làm gì, chợt nhìn cái xe cảnh sát được cọ rửa sạch sẽ, lòng có chút hậm hực, đình chỉ rồi thì cái thứ này phải giao lên, xem ra có chút bất tiện đây, lần đầu tiên nảy ra suy nghĩ, có lẽ mình nên cần xe riêng rồi.
Xe riêng tạm gác lại đã, trả xe trước, chẳng có gì lưu luyến cái xe này, quảy về trả chìa khóa cho bên văn phòng chi đội.
Vậy là cái chức tổ trưởng lâm thời đã chính thức kết thúc, mở đầu không được như ý lắm, kết thúc vậy là chấp nhận được, không cần biết người khác thế nào, Giản Phàm rất hài lòng với kết quả này, rời cửa chi đội, lập tức biết mình phải đi đâu rồi, một nơi không thể không đi: Chợ rằu.
Hura, lão tử tự do rồi!
Rời tổ điều tra lâm thời, chính thức tới tổ chuyên án liền thấy tác phong mạnh mẽ dứt khoát của giới tinh anh cảnh sát, chỉ là đãi ngộ kém quá xâ, Trương Kiệt, Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt mỗi người ôm một chồng tài liệu tới văn phòng làm việc lớn tầng năm, tức thị bị khí thế phá án làm giật mình.
Đám tinh anh tới từ cục thành phố vây quảnh cái phòng lớn, quyết định đưa ra chưa tới một tiếng mà diện mạo nơi này thay đổi hoàn toàn, một cái màn hình máy chiếu lớn treo ở chính diện, vây quảnh là bảy tám cái laptop, rồi máy fax, máy in, nam nam nữ nữ bận rộn chỉnh lý tài liệu, mặt mày nghiêm trọng, thần thái khí thế đầy đủ.
Lại nhìn Thời Kế Hồng giống cấp dưỡng hơn giống cảnh sát, Nghiêm Thế Kiệt già quá đáng, Trương Kiệt nhếch nhác, không biết người kia là ai mà tùy ý chỉ cái bàn bảo họ "để ở chỗ đó", mắt còn chẳng thèm nhìn họ, vẫn chăm chú trò chuyện với đồng nghiệp, như đang làm chuyện gì to tát lắm. Cái đám cảnh sát trẻ này chẳng hề khách khí với đồng chí lớn tuổi, hoàn toàn khác xâ tổ trưởng trước.
Lục Kiên Định đang an bài sắp xếp bàn làm việc, thấy Trương Kiệt tất nhiên là bắt hắn làm tráng đi khuân bàn, vác ghế. Mệt bở hai tới mới xong xuôi, tổ trưởng tổ chuyên án tuyên bố mở cuộc họp phân tích vụ án, nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, nếu bình thường vào giờ này thì tổ trưởng Giản đã dẫn mọi người chuồn đi, kiếm quán cơm ngon rẻ đánh chén rồi, lúc đó cứ trêu tổ trưởng chỉ giỏi ăn, giờ mới thấy nhớ ngày tháng được làm việc với tổ trưởng.
Trương Kiệt ngồi bên cạnh Thời Kế Hồng thì thầm: “ Dì Thời, cháu thấy vụ án này bọn họ không phá nổi đâu, vì sao? Nhìn lại tổ trưởng Giản làm cái gì, một tháng trời chạy bên ngoài hai mấy ngày, điều tra hơn một trăm nghi phạm, lang thang ở chợ Nam Cung suốt ngày, dì nhìn bọn chúng xem, giống phá án không? Chỉ giỏi họp hành làm ra vẻ.”
“ Nói đúng, dì nhìn cái thằng Ngô Đích cứ nghênh nghênh cái mặt là chướng mắt rồi, Lão Nghiêm lại đây, buổi chiều cùng nhau xin nghỉ đi cho đỡ khó chịu. Không cho phép tôi cũng cứ nghỉ đấy, việc gì phải chịu ấm ức, còn không biết Tiểu Phàm ra sao rồi, tôi phải đi thăm thằng bé đó mới được, tội nghiệp nó, không có gốc phía dưới, chẳng có ô bên trên, làm ra công lớn như vậy để kẻ khác hưởng lợi.”
Thời Kế Hồng nhỏ giọng gọi Nghiêm Thế Kiệt, phòng hội nghị lâm thời rất rộng, chẳng ai chú ý tới bọn họ, nhân viên phá án hai mươi mấy người tới từ cục, đội trọng bán, ban thẩm vấn thành phố, đa phần không quen, bọn họ ngồi ở vì trí cuối cùng thì thầm với nhau.