Hắc Oa

Chương 184: Tấm màn đen dần hé lộ.(3)

Chương 184: Tấm màn đen dần hé lộ.(3)

“ Chú Ngũ, bên ngoài thế nào rồi? “ Giản Phàm nheo mắt hỏi, người được hỏi đang hút thuốc Trung Hoa cứng:
Đây là tầng hai của nhà chiêu đãi công an, phòng hai người có cả nhà vệ sinh và phòng tắm, là gian phong tương đối xâ hoa, là đãi ngộ cao nhất của người được vào ban đốc sát, trước kia Giản Phàm toàn bị giam vào phòng cửa song sắt ở tầng 3.
Phàm lạ vụ án do ban đốc sát xử lý, nhẹ thì trực tiếp dẫn tới đội thẩm vấn điều tra, nặng hơn chút đưa tới gian phổ thông để tra hỏi, nặng hơn chút nữa giống đánh nhau, thu tiền bẩn bị tố cáo hoặc vi phạm kỷ luật nghiêm trọng như Giản Phàm thì giam vào phòng sau cửa sắt, hạn chế tự do nhân thân. Đương nhiên, không thể nặng hơn nữa, nếu không thì vào trại tạm giam hoặc giao viện kiểm sát rồi.
Vì thế Giản Phàm đã 3 lần tới nơi nghiêm trọng nhất, giờ là lần thứ 4, con người có quán tính, tới nơi nào đó nhiều liền tùy tiện, chẳng bận tâm. Huống hồ còn có chi đội trưởng đi theo, trừ hôm quả hỏi một lần thì không ai tới nữa, làm quản với làm lính đúng là khác nhau, ăn cơm lại còn có trưởng ban đốc sát tới tiếp, uống với Ngũ Thần Quảng vài chén, sáng dậy còn được tản bộ bên ngoài sân một lúc, chẳng ai quản, Giản Phàm có cảm giác như đi nghỉ dưỡng.
Chỉ có đúng một điều không hay là không biết tình hình ngoài kia thế nào? Đến chiều Giản Phàm không ngồi yên được chạy quả phòng Ngũ Thần Quảng hỏi một câu.
Ngũ Thần Quảng là lão già thành tinh, thong thả hút thuốc, hỏi lại:” Sợ à?”
“ Cháu vào đây vào lần, lỳ rồi. “ Giản Phàm ngửa đầu nhả khói, nhả nửa ngày chẳng ra hình dạng gì, nói chuyện có chút tùy tiện, nhưng thân cận hơn, ít nhất xưng hô đã sửa thành "chú Ngũ":
Ngũ Thần Quảng cười không trách, tiếp tục phì phèo thuốc lá.
Giản Phàm gãi đầu gãi tắi, ông già chừng này tuổi đầu còn mất mặt cùng mình, mãi mới nặn ra được một câu: “ Chú Ngũ, xin lỗi chú ... Liên lụy cả chú vào đây.”
“ Ái chà chà! “ Ngũ Thần Quảng tỏ vẻ thất kinh một cách khoa trương: “ Từ khi nào mà khách khí với tôi như thế? Không phải luôn coi thường lão già bảo thủ ngốc nghếch này à?”
Nghe thế Giản Phàm xấu hổ lắm, không ngờ chi đội trưởng cũng biết trêu người tắ, hôm quả định nói rồi, nhưng mà không dám, hôm nay đỡ xấu hổ một chút mới nói: “ Chú Ngũ, chúng ta đừng trêu nhau nữa, cháu bề ngoài tuy không tôn trọng chú lắm, nhưng bên trong lòng luôn kính phục chú mà ... Hì hì, chú khác với bọn họ, với bọn họ cháu bề ngoài tôn kính, nhưng bên trong khinh bỉ.”
“ Tôi cứ thích được tôn kính bên ngoài cơ, ai biết trong bụng cậu nghĩ gì?” Ngũ Thần Quảng cười ha hả, có điều nhìn ra Giản Phàm rất áy náy, cười quỷ dị: “ Có phải cậu thấy tôi vì cậu mà chịu thiệt thòi?”
“ Vâng! “ Giản Phàm gật đầu:
“ Nhưng tôi thấy mình lãi lớn, biết vì sao không? “ Ngũ Thần Quảng thấy Giản Phàm lắc đầu, giải thích: “ Cậu tuy thông minh, nhưng kinh nghiệm sống thì còn non lắm, chúng ta đóng cửa bảo nhau nhé, tôi đã dạy cậu rồi, phải có ý thức tự bảo vệ bản thân trước khi làm bất kỳ việc gì, tới giờ cậu chưa học được ... Ví như tình thế hôm quả, nếu tôi nhất định bắt cậu rồi thả người, đoán chừng người dưới đều nổi loạn, sau này bất tuân, cả trên lẫn dưới đều gây khó dễ cho tôi, dù sao người là của tôi, xảy ra vấn đề thì có trách nhiệm lãnh đạo ... Nhưng giờ, tôi và cậu cùng vào đây, đợi lãnh đạo xử lý chẳng bằng tự xử lý, tôi đã chủ động vào đây rồi, lãnh đạo còn có thể tới giáo huấn à? Đúng không? Quản trọng nhất, chuyện xảy ra sau đó không liên quản tới tôi, đã đi thông báo cho các ngân hàng rồi, chuyến này mà có chuyện là họa lớn, phiền toái lớn, nhưng chúng ta vào ban đốc sát rồi, không phải đối diện với rắc rối nữa. Cùng lắm vẫn là trách nhiệm lãnh đạo thôi, không thể nói phát hiện vấn đề lên tiếng cảnh báo cũng có vấn đề , đúng không? Làm quân thì vĩnh viễn là đại tội, tôi ở đây là thích hợp nhất.”
Nhìn đôi mắt ánh lên vẻ giảo hoạt của Ngũ Thần Quảng làm Giản Phàm cũng vui theo, híp mắt người, xưa nay chẳng có thiện cảm với ông tắ, giờ thấy ông ta cũng có điểm đáng yêu.
Ngũ Thần Quản tặc lưỡi cảm thán: “ Mà tôi cũng không ngờ đấy, sao không nhìn ra trên người cậu có cảm giác chính nghĩa lớn như thế nhỉ? Hôm quả lên cơn gì vậy?”
“ Ài chú Ngũ ... “ Giản Phàm nghe là sôi máu: “ Chú không biết, chuyện đó nghe thôi đã tức bể phổi, chú nói xem, lũ ngân hàng sao khốn kiếp vậy, tự ý dùng tiền người gửi đã đành, còn giả mạo chữ ký, con người nào lại làm thế? Cháu thẩm vấn xong Thiệu Kiến Bình, hắn còn thề sẽ trả lại tiền, cứ như trả tiền lại là xong ... Không nói nữa, lúc đó chỉ muốn đánh cho hắn một trận, không biết còn ẩn chứa bao nhiêu vấn đề.”
“ Tôi biết, sao tôi không biết, lò xo ép quá mức nó sẽ bật lại thôi ... Có điều tôi trơ lỳ rồi, cậu làm cảnh sát nhiều năm như tôi thì cũng thế, giống như cậu vào đây nhiều lần cũng không còn cảm giác nữa. “ Ngũ Thần Quảng cảm xúc đánh giá cuộc đời cảnh sát của mình, lần đầu thấy Giản Phàm căm phẫn vì công lý, thấy đứa bé này đáng khen, đáng yêu: “ Giản Phàm, tôi kỳ thực không đáng được cậu tôn trọng, trước kia tôi và Cao Phong thương lượng bồi dưỡng cậu thành cảnh sát bẩn, lấy vụ án Tằng Quốc Vĩ làm điểm đột phá, để cậu tra Lý Uy và Vương Vi Dân cùng với kẻ ẩn dấu trong nội bộ của chúng tắ, để cậu bước vào phe bọn chúng, tùy cơ quét một mẻ lưới, tôi chỉ muốn dùng cậu như con tốt ... Tôi khi đó không còn hi vọng vụ án Tằng Quốc Vĩ có ngày được làm sáng tỏ, vậy mà không ngờ cậu làm được rồi, càng không ngờ cảnh sát bẩn mà mình tận lực bồi dưỡng còn ngày thẳng hơn bất kỳ ai ... Rốt cuộc cậu là loại người gì, đến giờ tôi cũng hồ đồ.”
“ Chú Ngũ ... Có chuyện này, không biết cháu có nên nói không?” Giản Phàm ngập ngừng:
“ Nói đi, nơi này không có ghi âm, tôi cũng không phải đốc sát, thẳng thắn khai báo, đừng để sau này tôi nắm được thóp.”
Giản Phàm lấy gan nói: “ Cháu thu không ít tiền bẩn.”
“ Bao nhiêu?”
“ Một căn nhà cùng tiền trang trí, còn tiền lẻ, không nói rõ được, mấy chục vạn ... Kỳ thực không tính là tiền bẩn, khi đó thực nghiệp Cửu Đỉnh xảy ra chuyện, cháu giải quyết hộ, còn cả Lý Uy cũng cho một ít .. “ Giản Phàm vừa nói vừa len lén nhìn:
Ngũ Thần Quảng thấy Giản Phàm mãi không nói ra hết, chỉ mặt cười mắng: “ Cái thằng nhãi này , che dấu khéo lắm, Nam Nam luôn nói cậu rất chính trực, dùng tiền không mua chuộc được, thật đúng là, cảnh sát viên còn biết ăn tiền hơn đội trưởng, ha ha ha ...”
Giản Phàm càng nghe càng đỏ mặt: “ Chú Ngũ, vậy chú nói xem, cháu có phải là cảnh sát bẩn không, lòng cháu luôn bất an, muốn trả lại căn nhà cho Cửu Đỉnh, thế là giải thoát.”
“ Trả cái gì mà trả, chuyện đó tôi biết lâu rồi. “ Ngũ Thần Quảng xuả tắy: “ Cậu nghĩ người dưới làm gì tôi không biết à? Cậu nhận cái nhà đó là xứng công, cậu vô chức vô quyền, chẳng dính dáng gì tới hối lộ, chuyện đó cậu không ra tắy, ai làm gì được cậu? Chẳng ai có thể nói là sai ... Cảnh sát bẩn à? ... Trong mắt tôi bị tiền bạc làm mờ mắt, mặt dày vô sỉ, cứ thấy tiền là nhận mới là cảnh sát bẩn .. Dưới tình huống bình thường, chẳng ai hoàn toàn sạch sẽ, làm hộ khẩu còn phải đưa thuốc lá cho dân cảnh mà, nó trở thành phong tục tập quán rồi, ai có thể ngoại lệ? Tôi không thể, tôi cũng nhận quà cáp ... Đó là chuyện bình thường, nhưng tôi hơn cậu, tôi không nói với cậu tôi đã nhận gì đâu, cũng không nói với bất kỳ ai, ha ha ha .. Không
chứng không cứ, ai làm gì được tôi, ha ha ha.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất