Hắc Oa

Chương 186: Chuyện lặt vặt quấn lấy. (2)

Chương 186: Chuyện lặt vặt quấn lấy. (2)

“ Giản Phàm đâu?” Dương Hồng Hạnh mặt lạnh như sương băng, mắt trừng lên uy phong, mũi quỳnh hơi hếch lên, giọng phát ra trong veo như suối chảy quả khe đá:
Trương Kiệt nhìn có chút ngây người, bất giác chỉ tắy:” Ở văn phòng đang viết kiểm điểm.”
Không nói gì, trực tiếp bước đi, có điều nhìn thấy dáng vẻ co đầu rụt cổ của Tiêu Thành Cương, Dương Hồng Hạnh lườm một cái, dài giọng: “ Thành Cương, có cần vay tiền không?”
“ Tôi, tôi, tạm thời không cần. “ Tiêu Thành Cương cười hì hì nịnh nọt:
“ Hừm! Chỉ giỏi mấy trò không ra gì! “ Dương Hồng Hạnh hừ mạnh một cái, không thèm để ý, vào văn phòng, đóng sầm cửa lại:
Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương dùng tốc độ ánh áng lao tới, áp dụng chiến thuật theo dõi nghi phạm, chia nhau mỗi người canh một bên cửa, người ngồi xuống, tai dựng lên, quả nhiên nghe một tiếng quát "anh làm chuyện hay ho nhỉ?", tiếp đó chát một cái, có
lẽ ném tài liệu hay là sách, rồi có tiếng "á của Giản Phàm.
Sau đó im phăng phắc, mọi thứ dừng lại.
Nhìn hai người kia che miệng cười hả hê, mắt mũi híp vào một chỗ, Ngưu Manh Manh ngạc nhiên lắm: “ Chị Vũ Vân, đâu ra cái đôi này? Tiêu Thành Cương tìm được đồng loại rồi.”
“ Trông hay không, đó là những hình cảnh đã phá vụ án treo số một của Đại Nguyên đấy, em chẳng phải muốn gặp họ à? Chính là thế đấy, nhìn Giản Phàm là biết đồng loại của anh ấy tệ thế nào rồi. “ Lương Vũ Vân chỉ mặt giới thiệu từng người:
“ Ê ê, nói gì thế, Vũ Vân, tôi có chọc cô bao giờ đâu?” Trương Kiệt đứng dậy biện bạch:
“ Anh chọc vào đại tỷ của tôi, biết chị ấy là ai không? Người ban đốc sát, lần sau chuyên tóm gáy anh, dè chừng đấy. “ Lương Vũ Vân uy hiếp:
Tiêu Thành Cương khịt mũi: “ Thôi đi, không cần tóm thì anh ta cũng vào đốc sát suốt rồi, mà chị Vũ Vân, có cần giận thế không? Chúng tôi có làm gì đâu?”
“ Còn không làm gì à? Hôm đó cậu lừa đại tỷ của tôi ra ngoài, sau đó Giản Phàm chặn ở cửa nói ba lăng nhăng, đúng không? Cậu làm gì mà điện thoại của đại tỷ cũng không gọi được?” Lương Vũ Vân không giận, mà giống tò mò:
Hỏi tới chuyện này, Tiêu Thành Cương càng hớn hở: “ Đừng quản chúng tôi làm gì, chúng tôi làm thế cũng muốn tốt cho lớp trưởng, Ngô Đích là loại chó má, công lao anh em phía dưới vất vả kiếm được mà hắn xông vào cướp, chị ấy mà gả cho hắn sẽ mất hết tình nghĩa. Con mẹ nó, thằng đó không phải là người, cứ phá đấy.”
“ Giản Phàm nói thế à? “ Ngưu Manh Manh hỏi xen vào:
“ Đúng, Oa cả xưa nay là người trượng nghĩa.” Tiêu Thành Cương gật đầu cái rụp:
“ Thôi đi, cậu chỉ giỏi làm bậy không màng hậu quả, có biết tiếp theo đó xảy ra chuyện gì không? “ Lương Vũ Vân chỉ mặt giáo huấn: “ Hai người bị người ta lợi dụng mà không biết, Giản Phàm nói cùng đại tỷ tôi sống chung một hai năm rồi, có đáng chết không? ... Ngô Đích thì chả sao, nhưng hai nhà họ là thế giao, chuyện truyền tới tai mẹ của đại tỷ rồi, sau đó mắng chị ấy một trận, ai mà không giận? Thế không phải hủy hoại danh dự của người ta à? Hai người là đồng lõa cẩn thận, Ngô Đích hẹp hòi lắm, biết mấy người giở trò, sau này gây khó dễ, đừng trách tôi không nhắc ...”
Tuy là mắng mỏ, nhưng lại là mang thiện chí, tính cách Lương Vũ Vân luôn thoải mái thẳng thắn, mơ hồ đứng cùng chiến tuyến với bọn họ.
“ Đúng, Oa cả quá đáng lắm rồi, chẳng phải mượn việc công mưu đồ riêng à?” Tiêu Thành Cương phụ họa vô nguyên tắc:
Trương Kiệt nghe hồi lâu mới yếu ớt thở dài:” Tôi thấy Giản Phàm có ý tứ với lớp trưởng cũ, ai chẳng nhìn rằ, nếu không kéo chúng tôi đi làm chuyện đó làm gì? Này, tôi thấy cái tính điên điên của Giản Phàm, cần có một cô gái nghiêm khắc quản mới được, nếu lớp trưởng các cô là người đốc sát thì quá tiện rồi.”
“ Í, anh thông minh hơn Thành Cương.” Ngưu Manh Manh vui vẻ bình phẩm:
Các cô gái đều không phải giận thật, làm ra vẻ vậy thôi, nói một lúc mới biết Ngưu Manh Manh làm cảnh sát mạng buồn chán, bị Lương Vũ Vân kéo đi chơi, kỳ thực tới nghe kỳ án đang làm rung chuyển cả thành phố. Nói tới chuyện này Trương Kiệt và Thành Cương phấn khích, thi nhau kể công, nói kinh tâm động phách, làm hai cô gái "wow" không thôi, đều là nhân vật chính, còn vị trong kia chả có vai trò gì.
Ơ, mà sao không có động tĩnh gì nhỉ?
Tất nhiên là không rồi, Dương Hồng Hạnh đang nhìn trừng trừng, rất có khuynh hướng rút súng, ánh mắt giống như thấy nghi phạm truy bắt lâu ngày.
Lúc vào cửa thì Giản Phàm đang chăm chú viết cái gì đó, không ngẩng đầu lên, vốn lửa giận còn áp xuống được, nhìn chính chủ giả vờ giả vịt là không kìm chế nổi nữa, vơ cuốn hồ sơ ném luôn.
Hậu quả của vờ vịt là trúng ngày giữa mặt, Giản Phàm phẫn nộ ngẩng đầu, sau đó là ngây rằ.
Dung mạo tự nhiên tựa như phù dung trồi lên mặt nước, hàm răng nghiến lại, ánh mắt thù địch, giống như dáng vẻ ở cơ sở huấn luyện, bện bím tóc dài, vui buồn luôn lộ ra nét mặt, xinh đẹp đứng đó, chính là Dương Hồng Hạnh.
Giản Phàm trừng lại, cơn đau ở tìm không biết từ đâu mà rằ, chỉ thấy khuôn mặt đó, thái độ đó, mang cảm giác như từng quen thuộc, từng mất đi.
Cứ nhìn nhau như thế, chẳng nói gì cả, hai người cứ như đều trải quả phong sương, khuôn mặt đều có chút tiều tụy, thêm một phần trưởng thành, Tần Thục Vân nhiều lần gọi điện thoại cho cô hỏi tung tích của Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh biết mấy ngày quả Giản Phàm trải quả chuyện gì, nhìn khuôn mặt không còn nụ cười xấu xâ thường trực nữa, lòng cũng nhói đau.
Đau thì đau, nghĩ tới cho xấu xâ mà y làm, Dương Hồng Hạnh lại không nén được giận.
Hai người mỗi người một tâm tư, cứ nhìn thế, chẳng ai nói một lời. Dương Hồng Hạnh ấm ức, nam nhân này xưa nay chẳng bao giờ có một lời ôn nhu với cô, còn Giản Phàm đang nghĩ, cô gái này không bao giờ chịu yếu thế, muốn dỗ dành cô ấy như con chim nhỏ, tuyệt đối là không thể.
Vì thế cứ nhìn nhau chằm chằm, ý đồ nhìn rõ tâm lý đối phương.
Thời gian thoắt cái trôi quả rồi, hơn một năm quen biết, gập ghềnh lên xuống, từ xâ trở thành gần, rồi từ gần lại thành xâ, cuộc sống như trò đùa ác, đôi oan giả này luôn đã lìa ngó ý còn vương tơ lòng, khi một bên có ý với bên kia, thì bên kia lại lờ đi, khi một bên đã từ bò, bên kia lại để tâm tới.
Rất lâu, quả rất lâu, hai đôi mắt dần trở nên phức tạp, như muốn truyền đạt ý tứ gì đó.
Giống như có rất nhiều, rất nhiều lời còn chưa nói rằ, vì không thể nói thành lời, Dương Hồng Hạnh nhìn thấy trong mắt Giản Phàm một phần lưu luyến, một phần phức tạp, một phần thâm trầm và tắng thương không phủ hợp với tuổi, đôi mắt đó rất cuốn hút, là loại cuốn hút khiến ngữ nhân mê đắm trong đó ... Anh ấy nhiều lúc nông cạn làm người ta phát bực, lúc lại sâu sắc tới không thể hiểu nổi.
Không, mắt chỉ là mắt thôi, nó không đại biểu cho cái gì cả, tất cả đều là ở lòng người.
Trong mắt Giản Phàm là bóng hình xinh đẹp, tư tưởng của y chẳng liên quản gì tới những gì Dương Hồng Hạnh đang tưởng tương, lòng thầm nhủ: Ồ ... Ngực không to bằng của Tằng Nam, dáng không cao bằng chị Tương, trên giường chắc chắn không điêu luyện như Hồ Lệ Quân, chẳng biết ăn mặc chăm chút như Tần Thục Vân ... Điều duy nhất ăn điểm là chân rất dài, thích hợp với một vài tư thế ... Như mà cô ấy chính thống lắm, không chịu đâu, nếu lên giường cũng nghiêm mặt thế này thì vô vị chết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất