Hắc Oa

Chương 187: Chuyện lặt vặt quấn lấy.(3)

Chương 187: Chuyện lặt vặt quấn lấy.(3)

Nghĩ linh tĩnh mai, mí mắt từ từ hạ xuống, khuôn mặt Giản Phàm dẫn nở nụ cười: “ Sớm biết đốc sát luôn kiếm chuyện với tôi, sao trước kia lại lựa chọn làm cảnh sát cơ chứ? Làm đốc sát cho rồi ... Lớp trưởng, đốc sát đánh người có phạm pháp không?”
“ Đừng có mà cợt nhả với em, em hỏi anh, anh làm cái chuyện hay ho gì hả? “ Sắc mặt Dương Hồng Hạnh hòa hoãn một chút, nhưng nhin vẻ dửng dưng của Giản Phàm lại cáu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “ Anh định loanh quảnh hay là phủ nhận? Mấy lần tới ban đốc sát không sợ nữa chứ gì?”
“ Nếu em nói là chuyện hay ho thì anh có gì mà phải chối, huống hồ anh cũng không cho rằng là chuyện xấu ... À , phải rồi, em nói chuyện gì đấy? “ Giản Phàm giả ngốc:
“ Anh quên rồi à, hình như sáng thứ sáu tuần trước ở tiểu khu nhà em lạnh lắm, có phải là cảm rồi không? Ai đó còn nói là sống ở nhà em, nếu đã sống ở đó chắc là không quên? “ Dương Hồng Hạnh đi tới bên bàn, hai tấy chống mặt bàn trừng mắt: “ Anh đừng có cười, em nhìn chỉ muốn đánh người thôi, không có tác dụng gì đâu, em hỏi anh, anh làm thế là có ý gì?”
“ Chả có ý gì, anh ngứa mắt với hắn thôi. “ Không cho cười thì Giản Phàm quảy đầu sang bên, nhìn gần như thế cũng chột dạ thật:
Giọng Dương Hồng Hạnh có phần nguy hiểm:” Em thì ngứa mắt với anh đấy.”
“ Em lạc đề rồi, hai sự kiện này không có liên hệ gì cả. “ Giản Phàm cấp tốc phản ứng, lớ ngớ ăn đón chứ không đùa đâu:
- Lớp trưởng, chuyện này đâu cần đem quân hỏi tội như thế? Thiên hạ có hết nam nhân, em cũng không cần tìm hắn, mặt đầy mụn, em không nhìn buồn nôn à? Em thích ai cũng được, không thể thích hắn.
“ Anh là cái gì mà đòi quản? Em cứ thích anh ấy đấy, em còn muốn gả cho anh ấy, xì, cho ai đó tức chết. “ Dương Hồng Hạnh ương lên:
Không ngờ Giản Phàm cười ha hả: “ Biết chuyện này thì tới lượt hắn nhìn em buồn nôn rồi, anh không tin em có thể giải thích rõ ràng.”
“ Anh! “ Dương Hồng Hành tức tới suýt ngạt thở, tấy đưa ra xỉa vào mặt Giản Phàm:
Giản Phàm nghiêng người tránh: “ Đừng giả vờ giả vịt nữa, Thục Vân nói với anh rồi, kỳ thực không nói anh cũng biết, em không thích hắn, đã không thích sao phải miễn cưỡng?”
“ Chuyện này thì anh không hiểu rồi, em muốn miễn cưỡng đấy, thích và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Thôi, không nói chuyện này nữa, nói anh đó, anh không thấy mình thất đức à? Hai nhà bọn em biết nhau từ thời ông em rồi, anh bịa cái gì không bịa, lại bịa chuyện đó, giờ mẹ em hỏi, em trả lời thế nào?” Dương Hồng Hạnh không muốn giận cũng không được:
“ Sorry, anh không giúp được rồi, em tìm người khác đi ... “ Nói xong một câu vô trách nhiệm Giản Phảm tức tốc ngả người ra sau, vừa vặn né tránh một cú chém cổ của Dương Hồng Hạnh, nhanh như cắt cầm ghế đặt lên bàn, chắn trước hai người, nhìn Dương Hồng Hạnh thờ phì phì tức tối, an ủi: “ Lớp trưởng, chuyện đã quả rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa được không? Hắn mà còn tới nhà quấy nhiếu, em bảo anh, anh sẽ chỉnh cho hắn chết đi sống lại. Cho em biết bốn tiện khách bọn anh trò đê tiện nào cũng nghi ra được, nhẹ một chút thì tung tin đồn, vu cáo, nặng chút thì photoshop ảnh khỏa thân của hắn rải khắp nơi. Tuy anh không ra sao cả, nhưng thằng cha đó là kẻ tâm thuật bất chính, vẫn câu đó, em thích ai thì thích, trừ hắn.”
Dương Hồng Hành càng nghe càng dở khóc dở cười, cắn chặt răng, muốn nổi giận mà rốt cuộc lại phì cười, tự nổi giận với chính mình, không hiểu kiếp trước có phải nợ cái gì không, oán hận lườm một cái: “ Anh làm cảnh sát kiểu gì thế, càng làm càng chẳng có ý thức pháp luật .. Thôi đi, em cứ thấy anh là lại giận ... Sao em lại đi quen loại như anh, biết thế trước kia em tránh anh thật xâ ... Ôi! Thật là.”
“ Đừng thở dài ... “ Giản Phàm thu ghế lại ngồi xuống, dỗ dành: “ Được rồi, là anh có lỗi, đợi vụ án này xong, anh muốn tới cơ sở huấn luyện của chúng tắ, về chỗ cũ, anh rất hoài niệm thời gian đó. Hồng Hạnh, em có muốn đi với anh không, đây là lần đầu tiên anh hẹn em đấy.”
Dương Hồng Hạnh chớp chớp mắt không dám tin: “ Thật không?”
“ Thật ... Tiền đề là kết thúc vụ án này em vẫn còn muốn đi với anh.” Giản Phàm nói có chút thâm ý:
“ Tới lúc đó hẵng nói đi, lời của anh khó làm người ta tin lắm. “ Dương Hồng Hạnh lòng xốn xâng, cô đã mong đợi lời hẹn hò này quá lâu rồi, nhưng tự nhủ không thể mất giá như thế, cố làm ra vẻ sao cũng được, sợ bị lộ, mắt di chuyển sang chỗ khác, vô tình trên bàn có một tờ giấy, nhìn quả mấy chữ tò mò cầm lên, vừa đọc một cái che miệng cười phì:
Lần này tới lượt Giản Phàm đỏ mặt, đưa tấy một cướp lại, Dương Hồng Hạnh giữ lấy, roẹt! Rách làm đôi, mỗi người được một nữa, Giản Phàm ôm đầu kêu: “ Á ... Em làm cái gì thế? Anh viết hơn một tiếng đồng hồ mới được nửa trang thôi, em quá đáng lắm rồi.”
Dương Hồng Hạnh vẫn cười, cười chảy cả nước mắt, cướp luôn cả một nửa của Giản Phàm, ghép hai nửa lại đặt lên bàn vỗ một cái: “ Anh nói thế mà không đỏ mặt à, kiểm điểm không phải viết như thế, trước tiên anh trần thuật sự thật, sau đó căn cứ vào sự thật để nhật tìm ra sai lầm của mình ở đâu, đào sâu tư tưởng nhận thức căn nguyên của sai lầm ... Anh xem anh viết cái gì thế này: A, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi nhận thức được sai lầm của mình rồi, tôi không nên bắn nổ lốp xe của ngân hàng . Hi hi, ý anh là bắn
người thì không sao? Chẳng trách mẹ anh bảo anh từ nhỏ chẳng học hành gì chỉ biết ăn, học sinh tiểu học nó viết kiểm điểm còn giỏi hơn anh ...”
Nói tới đó gục mặt xuống bàn cười.
Giản Phàm thấy xấu mặt lắm rồi, sao lúc viết không thấy ngu, quả miệng Dương Hồng Hạnh đọc lại cảm giác đầu mọc cái sừng bò, trình độ của y chỉ đọc được truyện Kim Dung, cao nhã hơn chút đọc Kim Bình Mai, viết cái thứ đào sâu tư tưởng tìm căn nguyên này không nổi, từ nhỏ tới lớn sai phạm vô số, chưa bao giờ chịu viết kiểm điểm, chỉ kiểm điểm mồm, mồm nói với viết ra là chuyện khác ...
Dương Hồng Hạnh cười hồi lâu mới ngừng được, ngẩng đầu lên thấy bộ mặt đen xì của Giản Phàm, không đành lòng, chưa nói thì Giản Phàm thẹn quá hóa giận phất tắy: “ Tiễn khách, em thấy chỗ nào mát thì ra đó mà chơi, đừng quấy nhiếu anh kiểm điểm sai lầm, em thì biết cái gì ... chi đội trưởng nói rồi, không kiểm điểm không cho anh về đội trọng án.”
“ Đuổi em đi thật đấy à? “ Dương Hồng Hạnh mím môi cười:
“ Đi đi, không tiễn.” Giản Phàm hừ một tiếng:
“ Thế à? “ Dương Hồng Hạnh đứng dậy: “ Vốn em còn định giúp anh, mà nhìn thái độ của anh, thôi, em đi.”
“ Khoan khoan, giúp gì? “ Giản Phàm suýt nhảy quả bàn kéo tấy Dương Hồng Hạnh:
“ Anh tuy không phải là tài tử, nhưng đứng trước mặt anh chính là tài nữ, anh không biết à? Chuyện này có gì đáng nói, lên mạng, nửa tiếng thôi là chép đủ rồi ... Biết ban đốc sát bọn em mỗi ngày thu được bao nhiêu bản kiểm điểm không? Có tin em nhắm mắt cũng viết được 10 bản luôn không?”
“ Oa ... Hạnh muội muội, em ngồi đi, ngồi đi. “ Giản Phàm chớp mắt bước vào trạng thái tiểu phục vụ của Đệ nhất oa, ân cần mời Dương Hồng Hạnh ngồi vào ghế của mình: “ Giúp anh viết kiểm điểm nhé, không cần mười bản, chỉ cần một bản, 3000 chữ thôi.”
“ Lấy giấy.”
“ Có!”
“ Rót nước!”
“ Có!”
“ Ngậm mồm lại, không được nói.”
“ Ư ư ư! “ Giản Phàm làm động tác khóa mồm:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất