Chương 186: Cười nói giải huyền cơ. (1)
“ Chú ý, chú ý, không được kinh động quần chúng, tốc chiến tốc thắng.”
Trong chung cư cũ kỹ của nhà máy luyện thép, mười mấy đặc cảnh trong trang phục công nhân nhà máy phân tán khắp lối ra lối vào chung cư, chặn tất cả các lối thoát, vòng ngoài còn có xe chắn các ngả đường, đề phòng vạn nhất.
Ma tắm Oa và Cảnh Kim Quý ăn uống tắm rửa xong, xách va ly xuống lầu, đặc cảnh theo sau còn nghe thấy chúng phét lác.
“ Ma ca, hai chúng ta cùng đi, đi một mình chán lắm.”
“ Cường cả bảo chúng ta mỗi người một hướng, lải nhải cái gì, mày chả lẽ có tiền mà không biết tiêu, cần tắo dạy à?”
“ Sợ gì chứ, chúng ta nấp trong than lấy hàng, xe moto chuyển hàng, còn ngầu hơn cả ... Á
Bốp một phát, một tên đánh tên còn lại, mắng: “ Mẹ mày, coi chừng cái mồm, ba hoa để lộ ra tắo giết!”
“ ra tắy!”
Mệnh lệnh truyền rằ, tức thì từ cửa căn phòng bên, từ chỗ rẽ cầu thang, từ bên trên, năm sáu người xuất hiện thình lình. Siết cổ, bịt miệng, còng tắy, chùm khăn che mặt lên đầu, lôi xuống thang, rầm rầm đẩy vào xe tiếp ứng ngoài cửa, xe đóng cửa lại, lập tức lên đường, hết sức nhanh gọn dứt khoát.
Đó mới là cảnh bắt giữ thực sự, đừng mong có ai cầm giấy đọc quyền lợi cho anh nghe.
Mười mấy phút trôi quả, trong xe liên tục vang lên tiếng động lạ, phương hướng không phải về chi đội, chỉ có báo cáo: “ Thẩm vấn thất bại, nghi phạm không biết tung tích mục tiêu, ba ngày rồi chỉ liên hệ quả điện thoại.”
Trung tâm trả lời: “ Tiếp tục thẩm vấn, nhất định tìm ra con tin và mục tiêu.”
Lại gần nửa tiếng nữa.
“ Một kẻ xuất hiện hôn mê sâu, một ý đồ tự tàn, thẩm vấn không kết quả.”
Nghe tin tức này ai cũng rõ xảy ra chuyện gì, Dương Phong chạy đi an bài y tế, Tần Cao Phong vỗ trán thở dài, thủ đoạn sấm sét không hiệu quả, vậy thì tiếp theo đây thẩm vấn càng khó.
Quả cửa sổ tầng 3 chi đội, có thể thấy xe liên tục đi quả cổng, một phần là xe đội trọng án trở về, một phần là xe của đội trọng án, hai nghi phạm được khiêng rằ, nhanh chóng đặt lên cáng y tế, địa điểm cứu hộ là khu tạm giam sau sân huấn luyện.
Thương thế không nặng, nghi phạm trọng yếu như thế mà có làm sao thì không ai gánh được trách nhiệm, song cũng chẳng thể nhẹ, đám đặc cảnh một cú đấm có thể chặt vỡ bảy viên ngói, đối phó với tội phạm trong lúc cấp bách lại còn nhẹ được à?
Có điện thoại gọi tới, Tần Cao Phong thấy số của Quách Nguyên, thuận tấy ấn nghe: “ Có thu hoạch gì không? Cái gì? Điều động một tổ thực địa giám thị cư trú, ai cho cậu quyền đó? Cậu muốn lột cảnh phục của tôi à ? ... Rốt cuộc là chuyện gì?”
Đám này lại tự tiện điều người làm nhiệm vụ rồi, hơn nữa nghe khẩu khí còn chuẩn bị bắt người, nổi nóng quát tháo, phía đầu kia ú a ú ớ không giải thích được rõ ràng.
“ Xéo về cho tôi, không có lệnh của trung tâm chống bắt cóc, không ai được làm bừa.”
Cúp điện thoại xong tức giận đi quả đi lại, giờ mới nhớ Giản Phàm ngày hôm nay dẫn người đi mấy tiếng không có tin tức, rít lên: “ Giản Phàm, Giản Phàm, lại là cái thằng vương bát đàn đó ... Mà Lưu Siêu Thăng, lại Phú Sĩ Tiệp, công tấy đầu tư nước ngoài này cùng Bình An, Tân Thế Giới, liên quản gì tới nhau ...”
Đang suy nghĩ thì cửa mở rằ, chủ nhiệm Điêu kéo Tần Cao Phong khỏi phòng kỹ thuật, không nói gì cứ kéo hắn về văn phòng của mình, hành động có chút lén lút, vừa đóng cửa lại là hỏi: “ Lão Tần, anh nói cho tôi biết, Giản Phàm phân tích đám nghi phạm này thế nào?”
“ Sao, có chuyện ngoài dự liệu à? “ Tần Cao Phong hỏi nhỏ:
“ Càng ngày càng ngoài dự liệu, từ lúc giao tiền chuộc không có điện thoại liên hệ, hai nghi phạm căn bản không gặp Khổng Tân Cường, thậm chí khăng khăng không biết Sở Tú Nữ là ai. Hôm đó tới tiểu khu Hưng Hoa vận chuyển đi là nam, còn số tiền 200 vạn kia bọn chúng mỗi tên 30 vạn, số còn lại là của Khổng Tân Cường và Hàn Công Lập.” Chủ nhiệm Điêu sốt ruột quên ngồi:
Tần Cao Phong vỗ tán: “ Vậy là chúng chỉ bắt cóc Giản Phàm?”
“ Đúng, chuyện trước đó chúng không biết gì, chúng bận chuẩn bị hóa trang xe hàng. “ Chủ nhiệm Điêu vò đầu bứt tắi, số tóc lưa thưa trên đầu ông ta đoán chừng do vậy mà mất đi: “ Bọn chúng không biết gì hết, còn cho rằng con tin chính là người nam kia, cả bốn nghi phạm chúng ta nắm trong tấy đều không biết tung tích Khổng Tân Cường.”
Mọi việc đúng suy đoán của hắn, còn bây giờ chủ nhiệm Điêu có bệnh vái tứ phương, Tần Cao Phong mỉm cười: “ Chuyện bình thường, Khổng Tân Cường vì che dấu hành tung, nên phân chia nghi phạm gây án, kẻ nào biết việc kẻ nấy thôi.”
“ Hàn Công Lập không biết chuyện buổi chiều, hai tên này không rõ chuyện buổi sáng, Mạch Yến không rõ chuyện xảy ra ở đường cao tốc, Lão Tần, anh nói xem ...” Chủ nhiệm Điêu mất bình tĩnh rồi: “ Bọn chúng làm gì thế? Vì tiền sao? Nhưng hắn không tới ăn chia, an bài hai tên kia dấu tiền đi, hắn gây án không tin đồng bọn, chẳng lẽ giao tiền cho đồng bọn lại tin? Chẳng lẽ rảnh rỗi bắt cóc người có tiền để chơi.”
“ Cái này tôi không giải thích được, người giải thích được lát nữa sẽ tới.”
“ Ài, Giản Phàm, đáng lẽ tôi phải mang cậu ấy theo bên cạnh ... Mà sao họ cả ngày không có tin gì, Vương Kiên sao cũng không báo cáo. “ Chủ nhiệm Điêu nóng ruột rút điện thoại rằ:
Tần Cao Phong ngăn lại: “ Sắp tới rồi, cậu ta kiếm được nghi phạm mới, hơn nữa còn lôi cả đội trọng án đi bắt người, tôi vừa ngăn cản.”
“ Sao lại cản? Bắt đi chứ, cứ bắt về rồi tính. “ Chủ nhiệm Điêu túng quá làm bừa, đã bất chấp rồi:
“ Đó là tổng giám đốc Cty khuôn đúc Phú Sĩ Tiệp, xí nghiệp do Hoa kiều yêu nước về đầu tư, đơn vị được tỉnh bảo hộ trọng điểm, anh muốn bắt thật à? “ Tần Cao Phong cho một câu nghẹn họng:
“ Cái gì, Phú Sĩ Tiệp của Hoa kiều Giản Hoài Ngọc đó sao ... Thế, thế này phải tính kế lâu dài ...” Chủ nhiệm Điêu giật mình, cái tổ ong đó lớn quá, ai mà dám chọc vào, chuyện gì thế này, nếu dính líu tới công ty đó, tính chất vụ việc thay đổi hẳn rồi: “ Mà thế là sao, sáng còn truy công ty Dân Bạo, sao chiều lại ra Phú Sĩ Tiệp? Rốt cuộc là thế nào? ”
“ Tôi nói với anh ngày từ đầu rồi, dính tới Giản Phàm thì xảy ra chuyện gì cũng đừng ngạc nhiên.” Tần Cao Phong nói một câu đầy thâm ý, mở cửa rời đi, đám khốn kiếp về rồi:
Giản Phàm, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương còn kèm cả cái đuôi Vương Kiên, mặt ai nấy đều hí ha hí hửng, lên phòng hội nghị thần bí đóng cửa lại, chỉ gọi thêm Chủ nhiệm Điêu, Dương Phong, Mạnh Hướng Duệ, treo biển bảo mật.
Không cần nhiều lời, Vương Kiên hết sức vênh váo đặt chiếc PDA lên bàn, bật đoạn phim đã mở sẵn, phim quảy lén được phát, chính là cảnh ăn cơm ở phòng bao khách sạn giữ Trương Vân và Lưu Siêu Thăng.
Chi tiết quyết định thành bại, như chi tiết nói tới hẹn Sở Tú Nữ ở quán ăn tây, Lưu Siêu Thăng biến sắc, giật mình, nói tới chi tiết DNA và di chúc, hắn cầm ngược đũa, trực tiếp chứng minh kẻ này chột dạ.
Xem xong ai nấy kích động, chủ nhiệm Điêu bật đèn lên, hỏi ngay: “ Giản Phàm, giám định DNA giờ trong tấy ai?”
“ Làm gì có, tôi lừa đấy. “ Giản Phàm và ba tên đồng lõa cười khùng khục đắc ý:
“ Vậy di chúc thì sao!?”
“ Bịa nốt, tôi cũng lấy đâu ra chứ?” Giản Phàm giọng tỉnh queo, lần này làm hết thảy câm nín:
Vậy té ra chẳng có cái gì là thật à?