Chương 186: Phong hồi lộ chuyển. (7)
Giản Phàm mặt mày nhăn nhó, xưa kia là học sinh ba hư, cha mẹ bạn bè đều nhìn với ánh mắt thiếu thiện cảm, dần dà khiến y hơi ngán các bậc phụ huynh: “ Tại đột ngột quá, em chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào.”
“ Đã bảo với cậu rồi, chỉ ăn một bữa thôi, tùy tiện chút là được.” Tương Địch Giai dỗ:
“ Nói thì nói thế, em tùy tiện được không? Là cha vợ tương lai đấy, em dám tùy tiện không?”
Giản Phàm về phong ngủ thay quần áo, Tương Địch Giai đứng ở cửa nhìn Giản Phàm bứt rứt như bị mèo cáo, té ra là sợ thật, che miệng cười khúc khích, chỉ huy y mặc cái này cái kia, nhìn Giản Phàm lóng ngóng thắt cả vát, cô tháo ra luôn: “ Không cần làm ra vẻ làm gì, cậu không phải người như thế, tùy ý tự nhiên chút, cậu cố thể hiện chỉ phản tác dụng.”
Vừa nói vừa chu đáo chỉnh cổ áo cho Giản Phàm, Tương Địch Giai tuy khá cao rồi 1m 67, nhưng lúc này đi dép lê trong nhà, vẫn phải ngước đầu lên nhìn, cô vừa từ ngoài đi vào, trời rất lạnh, chóp mũi cũng hồng hồng, yêu thương đưa tấy lên ủ má cho cô, lành lạnh, trơn trơn, sờ rất thích, sờ tới ngứa ngáy tấy bắt đầu không yên phận.
Nhưng hiện rõ không phải lúc âu yếm, Tương Địch Giai đánh bạt tấy Giản Phàm, dặn dò: “ Cậu nghe cho kỹ, lát nữa tới nhà tôi không được ba hoa dông dài, không cho phép có động tác ái muội, cha tôi ở mặt này cha tôi cổ hủ lắm, nếu mà đuổi cậu ra khỏi nhà, tôi chẳng dám tiễn.”
Giản Phàm không ngừng gật đầu, nói cho cùng vẫn có chút chột dạ, mặt sầu não: “ Chị, thế này có quá nhanh không, chẳng có chút bước đệm nào, nếu cha chị nhìn một cái không vừa ý thì chúng ta hết rồi à?”
“ Vậy thì phải làm sao? Thế nào cũng phải để cha mẹ tôi thừa nhận cậu chứ? “ Tương Địch Giai dịu giọng vỗ về, cô cố sức tác hợp hai bên:
“ Có cách, chúng ta cứ gạo nấu thành cơm rồi thông báo với họ, bế đứa bé bụ bẫm về nhà, cha mẹ chị không muốn nhận đứa con rể này cũng không được. “ Giản Phàm xúi bẩy, hai người chỉ thiếu đúng một công đoạn nấu chín cơm nữa thôi, chẳng khó:
Tương Địch Giai đỏ mặt đấm Giản Phàm, Giản Phàm né tránh, chả hiểu thế nào mà lại thành lăn lộn trên giường rồi, hai người không chỉ lần đầu đùa như thế, lần nào cũng làm Tương Địch Giai vừa xấu hổ vừa giận.
yêu, không nhất định thể hiện ở trên giường, một nụ cười một ánh mắt, cả lúc giận hờn cũng thấy đáng yêu. Kiểu đùa cợt triền miên này càng có mùi vị, hai người xem ra đều thích kiểu tình tứ này, đùn đẩy ôm hôn một hồi, Giản Phàm cũng đỡ lo hơn phần nào, bò dậy nhìn Tương Địch Giai đánh nhau mệt nằm đó, hỏi kế: “ Chị, cha chị thích đề tài nào?”
“ Ừm, sinh mệnh khoa học, tái tổ hợp DNA, tế bào phôi thai, protein giàu năng lượng .” Tương Địch Giai ngửa mặt cười trêu chọc, tuôn ra một đống thuật ngữ:
Quả nhiên mặt Giản Phàm dài thuồn thuột, há mồm mấy lần mới nói nổi, giọng như trẻ con hờn dỗi: “ Thế, thế này ... Chị bảo em ốp trứng nói là protein giàu năng lượng được không?”
“ Nếu không thì Hán ngữ cổ cũng được, Đường thi Tống từ Nguyên khúc cha tôi đều biết, thích nhất là Cửu cả của Khuất đại phu, nếu cậu có trình độ này, cha tôi thích cậu ngay. “ Tương Địch Giai đổi kiến nghị khác đợi xem Giản Phàm rầu rĩ:
Lần này Giản Phàm không buồn rầu mà tuyệt vọng luôn rồi, ngả người nằm phịch xuống giường: “ Thế thôi đi, trong tấy em đang có cuốn cổ phổ, đến chữ phồn thể còn chưa nhận ra hết, đừng tới nhà chị nữa, chưa được miếng cơm nào đã bị tống cổ thì bẽ mặt lắm.”
Chênh lệch thực sự quá lớn, không phải Giản Phàm không muốn nỗ lực, mà ở cái tuổi này rồi, có cố gắng bù đắp cũng không kịp nữa, Giản Phàm vừa nói vừa thở dài, ngày cả mỹ nhân nằm bên cạnh cũng không còn hứng khinh bạc nữa.
Thế nhưng không ngờ mỹ nhân lại dâng tới cửa, vừa mới thở dài thì Tương Địch Giai trườn lên người như rắn, cười dụ hoặc, môi áp xuống.
Ôn nhu là vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân, có thể đánh ngã đại trượng phu đương nhiên cũng có thể khích lệ tiểu nam nhân, bốn cánh môi quấn lấy nhau. Tương Địch Giai chủ động dùng lưỡi trêu chọc khiêu khích Giản Phàm, tới khi cô ngồi dậy rồi, Giản Phàm còn chưa thỏa truy đuổi, rất lâu sau hai người mới từ trong triền miên tách nhóc rằ, lúc này thành Tương Địch Giai ngồi trên đùi Giản Phàm, ánh mắt xào động như mặt nước hồ thu, đôi môi mọng đỏ bị y hôn đến ướt mềm, quyến rũ khôn tả, cúi đầu cọ trán y, ôn tồn cổ vũ: “ Cha tôi ở trong nhà có địa vị thấp nhất đấy, đây là ải dễ nhất. Giờ mới là bắt đầu đã muốn đánh trống rút lui sao, con đường sau này của chúng ta còn dài, cậu nỡ bỏ lại tôi sao?”
“ Không nỡ, vậy chúng ta giao hẹn nhé. “ Giản Phàm hai tấy ôm mặt Tương Địch Giai, si mê vuốt nhẹ gương mặt mịn màng trắng trẻo, làn da tựa như mỡ đông, giọng kiên quyết:” Chị, nếu cha mẹ chị đồng ý, chúng ta cưới hỏi đường hoàng, nếu không, chúng ta tự ước hẹn trăm năm, ai ngăn cản, chúng ta bỏ trốn nhé?”
Tương Địch Giai nhoẻn miệng cười nhẹ, ghé mặt tới hôn chàng trai nhỏ của mình, chụt một cái, hai đôi môi lại chạm vào nhau, nhưng lần này chỉ là một nụ hôn phớt, ánh mắt long lanh niềm vui sướng bất tận và tình ý miên man: “ Thế mới được chứ, giống nam nhân hơn rồi đấy.”
“ Cha, còn về rồi.”
“ Giai Giai, đợi một chút, sắp xong rồi, hai đứa cứ ngồi đi.”
Tương Địch Giai vào nhà vui vẻ gọi, theo sau là Giản Phàm mặc bộ vest xanh tím than được Tương Đại Giai mua cho trước kia, bên trong áo len xám lông chuột, không cái cúc cũng không đeo cả vát, vóc dáng cao ráo, mắt sáng như sao, trông phong độ lắm. Chỉ là có hơi run, tấy xách một hũ ngọc mễ hoàng và rằu kim châm, hạch đào vỏ mỏng, vài món đặc sản của Ô Long. Vốn định đổ máu một phen đi mua vài thứ đắt tiền, nhưng Tương Địch Giai không cho, từ khi xác định quản hệ lâu dài, cô chú ý hơn trong việc chi tiêu, nên Giản Phàm đành mang theo vài món đồ dân dã này.
Trong nhà luôn ấm áp, hai cha con đối đáp vài câu, Tương Địch Giai dẫn Giản Phàm vào phòng khách, trà kỷ đã bày sẵn vài loại hoa quả, trong bếp truyền ra tiếng xèo xèo của mỡ trên chảo, còn có từng mùi thức ăn thơm phức, Giản Phàm có chút câu nệ đặt đồ xuống, nhìn quảnh rồi chỉ vào bếp hỏi: “ Chị, sao lại để cha chị làm cơm?”
“ Kỳ thực, cha tôi thích nấu nướng lắm, khi tôi còn nhỏ rất thích ăn cơm cha tôi nấu, hôm nay bảo giúp việc nghỉ, đích thân làm cơm cho cậu đấy. “Tương Địch Giai ngồi xuống gọt lê, mím môi cố nén cười, dáng vẻ đắc ý lắm:
“ Đáng ghét, chuyện quản trọng như vậy mà chị không nói sớm, chị, chị cố tình chứ gì? “ Giản Phàm mồm biến thành chữ O luôn, bị Tương Địch Giai cười khanh khách nhét miếng lê vào:
Không lâu sau trong bếp có tiếng gọi, Tương Địch Giai ấn Giản Phàm ngồi xuống đi giúp cha mình, mỳ nóng hôi hổi cùng với mấy món ăn kèm mang lên, quen nấu ăn cho người khác, giờ ngồi đợi ăn, Giản Phàm có chút đứng ngồi không yên. Nhìn lướt quả, đều là món thường nhật, mỳ rằu xanh mướt, đỗ xào thịt, nấm rằu cải, thêm vào một đĩa rằu trộn, là món ăn thường thấy của Đại Nguyên.
Tương Thanh Nguyên cuối cùng đã đi rằ, vừa đi vừa cởi tạp dề nhìn Giản Phàm cười rất thân thiết, khiến Giản Phàm hoàn toàn quên đối phương là giáo sư, biết ông đã quá tuổi tri thiên mệnh, nhiều tuổi hơn cha mình, người có phần gầy gò, mặt nhiều nếp nhăn, có phần hơi khắc khổ, nhưng bước chân nhanh nhẹn vững vàng, mắt sáng tinh thần, không có chút cảm giác già cả nào. Còn Tương Địch Giai bê bát đũa càng đang nhìn, đã cởi áo khoác, áo len cao cổ ôm lấy thân hình yểu điệu, tấy áo kéo cao múc canh, còn chưa ăn đã thấy thèm.