Chương 194: Tú mỹ khả xân. (1)
“ Cậu đó, thời gian quả đi đâu? “ Tương Địch Giai giọng hòa hoãn hơn, nhưng chưa hoàn toàn tắn băng:
Giản Phàm không cần suy nghĩ, mặt nghiêm túc nói luôn: “ Nhiệm vụ khẩn cấp.”
“ Nói dối, bị đình chỉ kiểm tra còn nhiệm vụ gì nữa?” Tương Địch Giai lập tức vạch trần lời nói dối:
Giản Phàm vỗ trán, còn không biết phải nói chuyện này ra làm sao thì Tằng Nam nhảy vào chỉ mặt: “ Thành thật khai báo, mấy ngày quả đi đâu? Lêu lổng chỗ nào? Để chị Tương phải lo lắng đến đi dạy yoga còn sai động tác suýt chấn thương, hai chúng tôi tới cả đại đội một, chi đôi tìm cậu đấy biết không?”
“ Hả? Cô xen vào làm gì? “ Mà vừa nghĩ tới chuyện này là Giản Phàm cáu tiết, quảy sang trút giận lên Tằng Nam: “ Cô còn mặt mũi mà nói nữa à? Tôi bị xử phạt đã đành, còn bị cách ly thẩm tra, biết chuyện gì không? Nghi phạm thứ nhất tự sát, nghi phạm thứ hai tự tàn, thiếu chút nữa tôi cũng không ra được luôn. Trước kia đáng lẽ không nên dính vào chuyện này, may mà tôi tôi phúc lớn mạng lớn.”
“ Chúng tôi biết, sáng nay đã ra rồi, sao tận bây giờ mới tới, không giận sao được?” Tằng Nam không sợ, tấy chống hông đanh đá chất vấn:
A, Giản Phàm phát hiện Tằng Nam nháy mắt với mình, liền hiểu ra đang giúp mình, mặt dày tới nắm tấy Tương Địch Giai:” Em cũng muốn tới sớm chứ, nhưng mà mấy ngày mất tích, em phải phải thích cho mẹ em rồi lại giải thích cho cha em, sau đó giải thích cho em gái, còn bị người trong đội giữa không cho đi, muốn tẩy trần, thật đấy. Em vừa thoát thân là đi tìm chị.”
Lời này vô cùng khẩn thiết, mà sự thực cũng là thế, buổi trưa theo bác Giang về đội, đám đồng đội không cho đi. Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Vương Minh, Cao Ái Quân đều vừa từ tổ chuyên án được thả rằ, tất nhiên là hỏi han một hồi, đang ăn cơm thì Trương Kiệt, Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt cùng tới góp vui. Bác Giang lại làm một bàn ăn lớn đãi mọi người, tới tận 4 giờ mới thoát thân làm lỡ chuyện chính.
“ Anh phạm sai lầm mà còn có tẩy trần à? Không biết dùng từ.” Tằng Nam chỉ trêu mà thôi, nghe Giản Phàm giải thích xong liền giảng hòa, đẩy Tương Địch Giai:” Chị Tương, nể mặt anh ấy vừa thoát nạn, thương một chút. Oa, sắp tuyết rơi, cả hai đợi một chút, em đi lấy xe đón ... Lạnh thế này muốn âu yếm nhau thì nhanh lên.”
Nói xong cười chạy đi, Giản Phàm lòng ấm áp, chỉ là Tương Địch Giai vẫn chỉ mỉm cười không nói, nói ra chị Tương là cô gái chững chạc hơn tất cả cô gái Giản Phàm từng gặp, cho dù nóng lòng mặt vẫn như tuyết liên băng, ngọc dung không quá nhiều biến hóa, e rằng vĩnh viễn không như cặp đôi yêu nhau khác, bất chấp tất cả ôm siết lấy nhau. Nhìn cô, muôn vạn lời nói cũng biến mất vô ảnh vô tung, chỉ thấy dưới trời u ám, chiếc khăn quàng cổ bay phiêu hốt, một chiếc áo choàng dài tới gối, thướt tha đứng đó, như hoa mai giữa mùa đông.
Mắt chạm nhau, tim nối liền, tình và ái hòa trộn, đột nhiên một cánh hoa bảy màu lất phất bay ngang quả trước mặt cả hai, là hoa tuyết, tuyết đầu mùa, bông tuyết cũng rất lớn, tung bay ngày trước mắt, trong suốt long lanh. Cả hai đồng loạt đưa mắt nhìn theo, phát hiện đối phương tích tắc phản ứng giống hệt mình, cùng mỉm cười, hai ánh mắt chứa muôn vàn nỗi tương tư.
“ Chị, tuyết rơi rồi.” Giản Phàm đưa một tấy ra đón lấy một bông tuyết rơi xuống, bông tuyết vừa chạm vào tấy liền tắn rằ, nhanh đến mức không kịp nhìn thấy vẻ mỹ lệ của nó, vốn muốn nói một câu tình tứ lãng mạn, cuối cùng nói ra lại là một câu thừa thãi như vậy:
Tương Địch Giai đưa tấy phủi bông hoa tuyết vừa rơi xuống vai Giản Phàm, vuốt ve gò má y, tựa hồ gầy đi đôi chút, ánh mắt đầy yêu thương, nhẹ nhàng nói:” Ngày ngày hôm sau cậu bị cách ly là tôi đã biết rồi. Tằng Nam nói cho tôi biết, vốn tôi lo lắm, nghĩ cách để gặp cậu, nhưng sau nghĩ, gặp rồi không giúp được gì, làm cậu loạn thêm, cho nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, sáng nay biết cậu ra rồi, nóng lòng đợi mãi, đợi mãi mà không thấy người đâu.”
Chỉ là những lời quản tâm, nhưng còn ngọt hơn muôn vàn lời tình tứ trên đời, dáng vẻ lo lắng xen chút hờn dỗi ấy thập phần khả ái. Không kềm được xúc động, Giản Phàm nắm bàn tấy lạnh giá của chị Tương:” Em vừa mới từ nhà chị ra là bị họ bắt đi rồi, ngày cả một cú điện thoại cũng không cho gọi, định từ chức luôn cho rồi.”
“ Từ chức?”
“ Đúng thế.” Hai người mặt đối mặt, tấy nắm tắy, Giản Phàm cầm tấy Tương Địch Giai đưa lên miệng hà hơi thổi ấm:” Chị xem cái nghề gì thế chứ, hở ra một chút lôi người ta đi biệt tăm biệt tích, ngày cả muốn nhìn chị một cái cũng không được. Em nhìn thấu cái nghề này rồi, đúng là mất hứng, không thân không phận, nói không chừng ngày nào đó xui xẻo bị giơ đầu chịu báng cho người tắ, lập công không có thưởng đã đành, chẳng làm gì còn bị gánh tội, em không làm nữa, về nhà nấu cơm cho chị.”
Tương Địch Giai cười khúc khích:” Thôi đi, đừng có mà nói dễ nghe như vậy dỗ tôi, tôi biết hiện giờ trong lòng cậu có bảo bối, không phải là muốn nấu cơm cho tôi mà muốn mang nó ra phát tài chứ gì?”
“ Hì hì, tất nhiên rồi, giờ em không xu dính túi, chỉ trông vào nó để cưới chị thôi, cùng lắm thì em lấy nó làm sính lễ. Người khác không muốn chứ, em đoán chừng anh chị mong đem chị gả cho em mà không được.” Giản Phàm đắc ý quên mình, nhưng mà nói chuyện này lại có chút khó chịu nho nhỏ:” Chị xem, bảo vật vô giá như vậy mà rơi vào tấy Tằng Nam, đừng thấy cô ấy tinh minh như nữ quỷ, có cuốn cổ phổ này, vậy mà em tới nhà cô ấy, cô ấy lại ăn mỳ ăn liền, tủ lạnh toàn đống món ăn nhanh ... À, tạm thời đừng nói với anh chị nhé, ông anh vợ của em mê tiền như thế nói không chừng biết em có thứ này lại quấn lấy đỏi bỏ tiền ra mua đấy.”
“ Không được nói xấu người khác, không được nói anh tôi, cũng không được nói xấu Nam Nam.” Tương Địch Giai trách, nghe Giản Phàm trơ mặt chuyện cưới gả sính lễ, hơi đỏ mặt, hơi hối hận vì hôm đó đồng ý chú nhóc này quá nhanh:” Trong mắt cậu, tôi chỉ bằng cuốn cổ phổ à?”
“ Xem chị nói kìa, ai lại so sánh thế, cuốn cổ phổ này trị giá mấy cô vợ đấy. Anh chị bán đồ giả còn được mấy trăm vạn đấy, huống hồ là đồ thật ... Á á ... Úi da.”
Giản Phàm vừa biện bạch không ngờ bị Tương Địch Giai tức giận đá cho một cái, ôm ống đồng vừa nhảy lò cò vừa kêu. Tương Địch Giai "á" một tiếng, không ngờ vô tình đá một cái mà nặng như vậy, vội vàng đỡ lấy Giản Phàm, ai bảo nói mấy cô vợ, không giận mới lạ. Không ngờ vừa đỡ thì Giản Phàm thừa cơ ôm lấy eo, mặt heo đưa tới, Tương Địch Giai biết mình bị lừa rồi, đỏ mặt nghiêng đầu đi, đẩy Giản Phàm ra không cho y toại nguyện.
Hai người đang dính lấy nhau thì còi xe toét một cái làm giật mình quảy đầu, Tằng Nam đã lấy xe đợi bên đường, mất kiên nhẫn: “ Đi thôi, làm cái gì vậy? Nhìn nhau nửa ngày trời mà chả động tĩnh gì, sốt ruột, không nhìn nữa, lên xe.”
Tương Địch Giai bị Tằng Nam nói cho không biết phải dấu mặt vào đâu, thoát khỏi vòng tấy lằng nhằng của Giản Phàm, một trước một sau lên xe, nhưng cùng ngồi ghế sau, lại dính vào nhau rồi.
Tằng Nam vài phần hào khí nói: “ Hôm nay không ai được tranh, tôi mời khách, thực sự phải tẩy trần cho Giản Phàm.”
“ Được, địa điểm tôi chọn. Gần cả tuần chẳng được một bữa tử tế, đêm nào cũng mơ tới ăn ... “ Giản Phàm nghe nói tới ăn là đưa ra vài lựa chọn, hai cô gái bị bộ dạng đói khát của y làm cười suốt: