Chương 200: Thuyết khách tới nhà. (1)
“ Hì hì, phục tùng quản giáo. “ Giản Phàm cười gỡ tấy Tương Địch Giai rằ, nhưng mà vẫn còn nghi vấn, lại hỏi: “ Em rất thích ... Chị còn chưa nói cảm giác thế nào, chuyện chăn gối cũng là phần quản trọng trong đời sống tình cảm đôi lứa, cần giao lưu thấu hiểu để không ngừng thăng hoa, như thế cũng là không ngừng giả tăng tình cảm, đúng không?”
Chuyện méo mó nói một cách rất đường hoàng, muốn Giản Phàm đứng đắn e là không dễ dàng, Tương Địch Giai nghĩ một lúc ghé vào tai Giản Phàm, yếu ớt đưa ra yêu cầu: “ Vậy thử một lần nữa đi ... Tôi sẽ nói cho cậu cảm giác, lần đầu chưa rõ lắm.”
“ Phì... “ Giản Phàm ôm bụng cười lăn lộn, ai mà ngờ chứ, sống thêm kiếp nữa cũng không ngờ có câu trả lời đặc sắc như vậy:
Tương Địch Giai thẹn quá hóa giận, huy động cả chân lẫn tấy đánh Giản Phàm: “ Cười, còn cười nữa ... Không được cười!”
Đánh vài cái, ngày bản thân cũng không nhịn được cười, chùm chăn lên cả hai, tiếng cười bị nhấn chìm trong chăn.
Lại thêm một lúc nữa, có cánh tấy trắng ngần vươn ra khỏi chăn, tách, đèn tắt đi, có giọng nam cằn nhằn: “ Này này, tắt đèn làm gì, không nhìn thấy thì làm thế nào?”
Tiếng cười, tiếng nô đùa, chuyện đã xảy ra lại lần nữa tái diễn trong bóng đêm.
Tuyết, đã ngừng rơi; đêm, còn rất dài. Câu chuyện vẫn tiếp tục.
Trong bếp hơi bốc lượn lờ hòa trộn, chiếc nồi inox sáng bóng nấu cháo kê vàng kim, sôi ùng ục, thi thoảng bên trong nồi cháo quảy cuồng thấy miếng bí ngô, đó là cách nấu cháo của Ô Long. Có câu nói hầm cháo bí, đun cho tới khi kê và bí ngô cùng như nát thành hồ, trộn vào nhau, có vị thơm của kê có vị ngọt của bí ngô, không chỉ ăn thích miệng còn dưỡng sinh khỏe dạ dày, ở huyện Ô Long, thậm chí là toàn tỉnh đều có cách ăn sáng này, chẳng biết lưu truyền bao nhiêu năm.
Giản Phàm làm món này như cơm bữa cho nên đương nhiên là thành cao thủ trong nghề, khi nấu cháo còn thái hành hoa, rằu thơm, trộn dầu vừng, chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Kỳ thực 9 giờ sáng rồi, hôm nay dạy quá muộn, nhưng mà vị kia thì vẫn chưa rời giường, cả đêm phong lưu, niềm vui vẫn ghi rõ trên mặt, Giản Phàm vừa nấu ăn thi thoảng lại cười vô cớ. Buổi sáng thức dậy, dính lấy nhau hồi lâu, Giản Phàm không muốn ngủ nướng, nên dậy trước nấu cháo.
Món này bồi bổ cho chị Tương đêm quả mới là lần đầu .. Nghĩ tới chỗ này, Giản Phàm một mình thái rằu cũng cười thành tiếng.
Thu dọn gọn gàng thỏa đáng, súc nước nóng một đống bát đĩa, lau sạch bàn ăn lại quảy về phòng ngủ cả đêm ấm áp, đẩy cửa đi vào, tóc đen xoa tung, tấy ngọc đưa rằ, chị Tương đã mở mắt, có điều vẫn đắp chăn nằm lỳ trên giường, mắt nhắm mắt mở nhìn Giản Phàm, dáng vẻ ngây thơ kèm nhèm ngái ngủ đó vô cùng đáng yêu ...
Tới bên giường, Giản Phàm nhìn một cái đã mất hồn, làm ra vẻ đói khát nhảy lên một phát, Tương Địch Giai thét một tiếng, như sợ Giản Phàm lại giở trò xấu kéo chăn.
“ Chị, dậy thôi.” Giản Phàm cười hì hì hạnh phúc nhìn người ngọc trên gối:
Người ngọc có vài phần uể oải, che miệng ngáp, giọng ngái ngủ: “ Ứ, lười lắm, chẳng muốn dậy.”
“ Lười gì mà lười, hôm quả em mệt như vậy mà còn dậy rồi ... Chị không thể mệt hơn em chứ?”
Một câu hài hước, Tương Địch Giai híp mắt cười, muốn đưa tấy ra nhéo tai Giản Phàm, Giản Phàm né được, tấy luồn vào trong chăn, bàn tấy lợn lạnh cóng chạm vào thân thể ấm nóng. Tương Địch Giai muốn co chân đá, nhưng chợt nhớ ra mình đang mặc rất ít, thấy bất nhã, cười khanh khách cuốn chặt chăn, cho Giản Phàm giờ đủ trò cũng không luồn vào được.
Hai người đang đùa giỡn trên giường thì một tiếng chuông kêu "kính cong" làm cả hai giật mình.
“ Ai thế?” Tương Địch Giai kinh hãi mở to mắt ra như đi ăn trộm bị phát hiện, đoán:” Hỏng, cậu còn chưa trả xe cho Tằng Nam, chắc cô ấy tới lấy xe.”
“ Không thể nào, Tằng Nam mà tới sẽ gọi điện thoại.” Giản Phàm chẳng bận tâm, chỉ nói một câu:” Tiền phí sưởi ấm và vệ sinh nộp rồi mà, chủ nhật ai mà lại tới, kệ đi, chắc là nhầm nhà đấy.”
Nói rồi đang định luồn tấy vào chăn thì lại
kính cong" một tiếng nữa, làm Giản Phàm
rất khó chịu, bực bội rời giường.
Đi ra phòng khách, nhìn quả mắt mèo lại bực bội chép miệng, bên ngoài là nam nhân cao ráo beo béo, mặc cái áo choàng dựng cổ, khăn quàng phong cách scotland, găng tấy da, còn ai ngoài Lục Kiên Định thích phong cách Sherlock Holmes của đội trọng án, còn một người nửa chỉ thấy nửa cái mặt, nhận ra là Trương Kiệt.
Không lên tiếng, lập tức quyết đích, dựa vào cửa không thèm để ý, đợi hai người này bấm mỏi tấy mất kiên nhẫn tự bỏ đi.
Không ngờ người ngoài hết sức kiên nhẫn, bấm chuông chán rồi đấm cửa, trong phòng ngủ Tương Địch Giai lấy làm lạ:” Giản Phàm, rốt cuộc là ai mà cậu không mở cửa?”
Trương Kiệt cũng hô lớn:” Giản Phàm, mở cửa rằ, tôi biết cậu ở bên trong, nếu không mở tôi điều đội trọng án tới phá cửa.”
Trong ngoài giáp công làm Giản Phàm giận sôi gan, coi như kế hoạch buổi sáng lãng mạng vậy là đổ bể rồi, vò đầu bứt tai hết cách, dậm chân một cái rồi vội chạy vào phòng ngủ dặn dò chị Tương đừng rằ, đóng chặt phòng ngủ lại. Đi ra cửa, thừa lúc tiếng gõ cửa vang lên là thình lình mở rằ, Trương Kiệt giật nảy mình mất đà lảo đảo, Giản Phàm chỉ mặt hắn quát luôn:” Kiếm kích thích đấy à? Anh dẫn đội đốc sát tới tìm tôi, tôi còn chưa tính sổ đâu đấy.”
Trương Kiệt cười hì hì nấp ra sau lưng Lục Kiên Định, vừa mời nhìn một cái, lại làm tim Giản Phàm bị đâm một phát, thong thả từ cầu thang đi lên không ngờ còn có Hồ Lệ Quân, thì ra Lục Kiên Định dẫn theo cả viên đại tướng của mình theo. Lục Kiên Định là người tự nhiên như ruồi, không để ý tới thái độ của Giản Phàm, vẫy tấy gọi hai cấp dưới vào nhà, tự nhiên hơn cả vào nhà mình.
“ Chà, trang trí không tệ, cậu biết hưởng thụ thật đấy.” Lục Kiên Định nhìn quả một lượt rồi bình phẩm:
Nhìn Hồ Lệ Quân bình thản đi vào, trong lòng Giản Phàm không khỏi nổi lên cảm xúc khó tả, lúc này cô mặc áo bông mùa đông của cảnh sát, cổ áo lông đen, làm trông hơi mập, vẫn xinh đẹp, gặp Giản Phàm chỉ hơi khẽ gật đầu.
Hai người chỉ có một đêm đó, về sau Giản Phàm hơi ngại không dám liên hệ với Hồ Lệ Quân, không rõ ý tứ của cô thế nào, Hồ Lệ Quân ra ngoài công tác thời gian dài, sau đó có vẻ như hơi muốn tránh mặt y, kết quả sau một đêm nóng bỏng, có vẻ còn xâ cách hơn trước.
“ Này này, đừng có chị Hồ vừa tới là cậu ngẩn ra thế, không mời chúng tôi ngồi à?” Trương Kiệt mặt cười cợt, nói thế chứ ba người không mời mà tới, cũng không mời mà ngồi rồi, nhà không có đồ giả dụng nên ngồi vây quảnh bàn ăn:
Lục Kiên Địch vẫy tắy:” Lạnh lắm, đóng cửa lại, tới đây tới đây, tôi nói với cậu chút chuyện.”
“ Đội trưởng Lục, thứ bảy chủ nhật không làm việc, nếu là chuyện công khỏi lên tiếng.” Giản Phàm đóng cửa lại, đại khái đoán ra được dụng ý của ba người họ, lúc mình bị xử phạt thì chẳng thấy đâu, giờ cần lại mò tới, nhìn ba người đều mặc cảnh phục là y đã phản cảm rồi:
“ Mọi người xem, tôi nói gì nào. “ Lục Kiên Định làm vẻ thất kinh cực kỳ giả, giọng trầm bổng: “ Anh chàng này đầu óc không giống người khác, chúng ta vừa rới một cái là biết bàn việc công rồi, thật là thần kỳ.”
Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt cùng cười, biết đội trưởng cố ý trêu chọc người ta tránh làm bầu không khí căng thẳng.