Hắc Oa

Chương 202: Đột biến phát sinh. (2)

Chương 202: Đột biến phát sinh. (2)

“ Này, tôi nói cho hai cô biết, cha Giản Phàm làm cơm ấy à, ăn đứt Giản Phàm luôn, nhất là mỳ thập cẩm, đại loạn quái, mùi vị phải nói ăn không tìm thấy lưỡi luôn. Mẹ anh ấy thì nhiệt tình lắm lần nào cũng cho đồ ngon ... Không được, em phải chuẩn bị ba cái xe, kéo tới Ô Long, chở hết đặc sản về, ha ha ha.” Lương Vũ Vân nghĩ tới ăn là dám vào hang sói rồi, chỉ tới Ô Long một lần mà không sao quên được, ra sức khen ngợi làm Ngưu Manh Manh muốn chảy nước dãi, sau đó quảy sang Dương Hồng Hạnh:” Đại tỷ, em đã nói từ lâu rồi mà, hai người cực kỳ phù hợp, hai người mà thành đôi, như dì Mai nói ấy, chị chủ ngoại anh ấy chủ nội, Giản Phàm không nói bản lĩnh khác, nấu nướng làm việc nhà là số một, chị chỉ việc nằm mà ăn thôi.”
“ Tiện thể, giải quyết luôn chuyện cơm nước của bọn em, sau này tới nhà đại tỷ ăn.” Ngưu Manh Manh tâm hồn ăn uống không thuả kém:
“ Này, hai người vì ăn mà bán đứng đại tỷ à, có nguyên tắc không vậy ... Cơ mà đại tỷ em nói này, thời gian quả căn cứ vào quản sát của em ở đại đội bốn, Giản Phàm đi sớm về muộn, suốt cả ngày chỉ một lòng nghĩ tới vụ án, không biết trước kia thế nào, chứ hiện giờ anh ấy không có bất kỳ cô gái nào bên cạnh, chị không ra tấy vào thời gian này, lại còn từ chối anh ấy, tương lai đừng có hối hận. “ Tần Thục Vân nửa đùa nửa thật nói:” Nhìn anh ấy mặc cảnh phục, mê chết người, em cũng muốn theo đuổi.”
“ Hồ ly tinh, tôi biết ngày mà. “ Lương Vũ Vân thừa cơ công kích, hai cô gái này giống Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương, rất hợp tính nhau, nhưng thường xuyên công kích nhau:
Dương Hồng Hạnh biết Tần Thục Vân nói không hoàn toàn là đùa, nhưng lòng vẫn băn khoăn những lời Hương Hương nói: “ Này mấy đứa, nói chuyện nghiêm túc đấy, đừng đùa nữa, chị và anh ấy thực sự thích hợp không? Cho chị chút ý kiến tham khảo đi.”
“ Thích hợp, anh ấy rất tốt, hay đùa cợt, nhưng khi nào cần nghiêm túc thì đáng tin cậy, chỉ là .. Nhà nghèo quá, chị mà theo anh ấy, hơi khổ một chút. “ Ngưu Manh Manh nói thẳng, nhà cô cũng rất có điều kiện:
“ Nghèo không phải vấn đề, anh ấy lăng nhăng mới là vấn đề lớn, kinh nghiệm yêu đương phong phú, lại thông minh thái quá, nhiều thủ đoạn, em sợ đại tỷ không giữ nổi.” Lương Vũ Vân ngẫm nghĩ một lúc đưa ra lời cảnh cáo tương tự Hương Hương:
Ba chị em thì đã có hai người ý kiến không tốt, Dương Hồng Hạnh nhìn Tần Thục Vân tương đối chững chạc hơn, Tần Thục Vân nhớ ngày hôm đó Giản Phàm bước lên che chắn trước mình, bờ vai rộng ấy làm người ta tin tưởng, mấy máy môi rất lâu mới nghiêm túc nói:” Anh ấy nghèo, nhưng sẽ không để chị phải khổ, anh ấy có thể hơi trăng hoa, nhưng sẽ ở bên chị khi chị cần. Trước kia em không phát hiện rằ, nhưng lần này phá án em đi theo anh ấy rất nhiều, mới nhận rằ, anh ấy là nam nhân có trách nhiệm, dám gánh vác ... Khi bắt nghi phạm ngân hàng, nổ súng làm bảy tám người khiếp sợ, sau đó trên cục muốn thả nghi phạm, anh ấy rút súng chống lại đội trưởng Tần, chi đội trưởng Ngũ ...”
Nói tới chuyện ngày hôm đó, ánh mắt Tần Thục Vân ánh lên vẻ si mê, Lương Vũ Vân và Ngưu Manh Manh há hốc mồm, phẫn nộ chỉ trích lãnh đạo, nhưng Dương Hồng Hạnh lại lo lắng:” Anh ấy làm thế thì cuộc đời cảnh sát cũng đi tới hồi kết rồi ... Có lãnh đạo nào chấp nhận cấp dưới chống lệnh.”
Hai cô gái kia nghe thế đều ỉu xìu, đúng vậy, e sau này Giản Phàm không mất cảnh phục thì sự nghiệp cũng rất lận đận, Tần Thục Vân không nói chỉ khẽ gật đầu, Dương Hồng Hạnh như có quyết định: “ Có điều chị thích.”
“ Chị, nếu chị không muốn anh ấy thấy quá dễ dàng, hay rủ anh ấy tới đây, như vậy là tốt nhất, vẹn cả đôi đường.” Tần Thục Vân là cô gái lý trí sắc xào, luôn có kiến nghị tốt:
“ Đúng rồi, gọi anh ấy tới làm cho chúng ta vài món ăn khuya. “ Lương Vũ Vân phụ họa ngay:
“ Ừ! “ Dương Hồng Hạnh đứng dậy, lấy di động ra bấm số Giản Phàm, thế nhưng chuông reo rồi mà đợi mãi, đợi mãi không có ai nhấc máy, khuôn mặt đang từ vui vẻ dần dần trở nên ảm đạm, hờn dỗi lầm bẩm:” Đồ nhỏ nhen, chỉ từ chối anh ấy một lần mà anh ấy không thèm để ý nữa.”
Hai cô gái kia rất thất vọng, Tần Thục Vân rất muốn nói "em bảo chị rồi, nếu không tranh thủ, tương lai đừng hối hận", nhưng nhìn mặt vẻ mặt buồn bã của Dương Hồng Hạnh, không nói nữa, đứng dậy hô:” Vũ Vân, lấy rượu ra đây.”
Đôi khi cuộc đời là thế, cơ hội sượt quả vai mà không biết, mọi thứ nói không chừng cứ thế trôi đi, mãi mãi không quảy lại.
Điện thoại vẫn reo, nhưng Giản Phàm không xem ai gọi, mặc kệ.
Lúc đó trong lòng hoảng sợ bất an, muốn tìm một người chia sẻ, Phí Béo và Lão tắm không được, hai tên đó hận không thể vơ hết vào lòng. Thương lượng với cha mẹ càng không được, cả đời sống cẩn thận rồi, e cha mẹ hoảng loạn chứ không giúp được gì. Chị Tương có thể là người chia sẻ tâm sự với y nhất, nhưng chẳng thể liên hệ được, Hồ Lệ Quân đối diện hành vi tồi tệ này, khỏi nói cũng biết cố có thái độ gì ... Chỉ có Dương Hồng Hạnh, cô gái luôn lặng lẽ ở bên cạnh y, bao dung mình, lúc đó Giản Phàm thực sự nghĩ có thế chia sẻ mọi thứ với cô, thế nhưng thất vọng rồi, y có thể nghe ra Dương Hồng Hạnh chỉ kiếm cớ thôi, vì sao kiếm cớ, không rõ.
Nhưng thực sự là Giản Phàm thất vọng.
Con người đều có lúc gặp phải chuyện bản thân không tự quyết được, muốn tìm người chia sẻ, thế nhưng phát hiện ra mình chỉ có một mình, sự thất vọng đó sẽ phóng đại lên vô số lần.
Lòng mang theo thất vọng, Giản Phàm nghĩ tới một người có khả năng biết chút chân tướng, một người hiếm hoi ở thành phố xô bồ này được y coi là bạn: Đường Đại Đầu.
Khi Dương Hồng Hạnh gọi điện trở lại thì Giản Phàm đỗ xe ở bãi đỗ ngoài Thịnh Đường, nhìn nơi này vẫn đèn xanh đèn đỏ, náo nhiệt tưng bừng, thật lạ, ba cổ đông lớn, 1 bị bắt 2 bỏ trốn, vậy mà vẫn cứ kinh doanh bình thường. Dưới ánh đèn ái muội, nam nữ đi ra đi vào, chẳng hề nhận ra có biến cố.
Gọi điện thoại cho bảo an, không lâu sau mới thấy có hai người chạy từ đại sảnh ra ngó trái ngó phải, là Tôn Nhị Dũng và Mơ Hồ, nhá đèn gọi họ tới, vừa thấy Giản Phàm, hai người xun xoe nịnh bợ hỏi han. Hỏi tới Đường Đại Đầu, hai người tịt luôn, không ngờ bị đồn công an Tây Cung bắt rồi, chẳng trách mà xảy ra đại sự như vậy mà không thấy điện thoại của hắn. Giản Phàm nhớ tới đêm trước khi vụ án lừa gạt ngân hàng vạch trần, hai tên này gọi điện cho mình, nghe họ giải thích mới biết là Tằng Nam không tìm được mình, nên tìm Đường Đại Đầu vòng vèo muốn hắn tìm mình, Đường Đại Đầu an bài hai người bọn họ đi tìm.
Sáng hôm sau Đường Đại Đầu đang ngủ trong Thịnh Đường thì bị người đồn công an bắt đi, đích thân đồn trưởng ra tắy, vượt địa bàn bắt người, nghe nói là vụ án gây thương tích mấy năm trước, cả Tôn Nhị Dũng và Mơ Hồ đều không rõ, vì chuyện này bọn họ làm quá nhiều, nhớ không rằ, e cả Đường Đại Đầu cũng vậy. Phi Phi hai ngày quả chạy khắp nơi nhờ cậy quản hệ, mà không ăn thuả, Tôn Nhị Dũng nhờ Giản Phàm xem có giúp gì được không, Giản Phàm trấn an vài câu thời thẳng đồn công an Tây Cung.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất