Chương 204: Đột biến phát sinh. (4)
Có điều tình cảnh bây giờ, Đường Đại Đầu chẳng thà mình vẫn ngủ trong cái buồng giam nhỏ thối hoắc ở đồn công an, ít nhất còn có chút an toàn, giờ thì ngày cả ai ra tấy cũng không biết.
Phi Phi! Cô ấy có sao không? Có bị chúng bắt di không?
Bên tai có tiếng động cơ, thi thoảng bị xóc một cái, đang ở trên xe, con mẹ nó kẻ nào có thù lớn như thế, định mang mình ra đồng hoang để xử lý à?
Đường Đại Đầu chửi thầm, không nghĩ ra ai hết, vì ba mấy năm sống trên đời, non nửa thời gian là ăn cơm tù, quá nửa còn lại thì hại người, bất kể người bị đánh thương tật, hay bị đòi nợ tới khuynh giả bại sản đều có đầy đủ lý do để làm thế với mình.
Cũng lường trước một ngày thế này rồi, dù là ai làm thì hắn cũng không trách, một vị tiền bối trong nghề đã chết bảo với hắn, ra giang hồ sớm muộn cũng phải trả nợ máu thôi.
Xem ra ngày đó là hôm nay, chỉ không biết là trả cho ai.
Nằm trong cái bao chật chội nặng mùi, có chút thiếu dưỡng khí, đầu óc mơ mơ màng màng, không rõ xe đi bao lâu, cuối cùng cũng dừng. Đường Đại Đầu chỉ thấy mình bị kéo ra như kéo bao cát, va chạm với mặt đất, bị kéo lên bậc thềm, toàn thân đau đớn, sau đó cả người và bao tải bị ném vào góc nào đó.
Rẹt! Bao tải bị rạch rằ, người ta đổ xuống đất, Đường Đại Đầu chùi máu me trên mặt, cố gắng nhìn cho kỹ, tức thì giật mình.
Trong tầng hầm u ám, bốn phía nồng nặc mùi máu tắnh và phân, ngước đầu lên trên thấy móc sắt và giá thịt, mấy bóng người thấp thoáng cách đó không xâ, sau lưng còn mấy cái bao tải lớn. Lăn lộn ở Đại Nguyên mấy chục năm, chưa nơi nào mà chắn chưa tới, chớp mắt đoán ra mình đang ở một cái lò mổ, còn là lò mổ chui ở ngoại ô không có giấy phép.
Mẹ nó, lão tử hôm nay bị giết như chó lợn rồi.
Đường Đại Đầu sợ tới són đái, không kiểm soát được nữa, nhìn giữa phòng còn có một tên xui xẻo giống mình, bị trói trên một cái ghế, đầu gục xuống. Áo sơ mi trắng rách bươm. khắp nơi là máu. Có ba tên đi tới, dựng Đường Đại Đầu lên, nhìn thấy một người ngồi vắt chéo chân bên cánh cửa sắt cũ kỹ, càng kinh hồn bạt vía.
Là Tề Thụ Dân, cái tên âm hồn bất ở Thịnh Đường thiếu chút nữa bắt cóc mình, hai cái mắt âm u bình đạm ẩn chứa sự tàn nhẫn lẫn điên cuồng của con thú máu lạnh, đang nhìn mình khắp một lượt. Đột nhiên Tề Thụ Dân đứng dậy, đi quả đi lại trong phòng, tới bên ghế, tóm tóc người kia kéo lên: “ Nhận ra hắn không?”
Đường Đại Đầu run sợ người muốn lùi lại phía sau, là Đào Minh Vũ tổng giám tài vụ của Hâm Long, tâm phúc của Vương Vi Dân, rất nhiều việc bẩn thỉu Vương Vi Dân thông quả tên này sai mình làm. Hai người là bạn chơi gái, Thịnh Đường chỉ cần có hàng mới là mời tên này tới thử. Chỉ có điều vị thường ngày thích lái Audi, ăn mặc chải chuốt, tiêu tiền phóng khoáng, bị đánh ra thế này, Đường Đại Đầu mường tượng ra số phận của mình.
Trả lời chậm một chút, người bên cạnh vung tấy tát bốp, hung dữ quát: “ Hỏi mày có nhận ra không?”
“ Nhận rằ.” Đường Đại Đầu bị đánh nổ đom đóm, yếu ớt gần đầu, đây không phải lúc hiếu thắng, hảo hán không ngại thuả thiệt trước mắt:
“ Còn người này, có quen không? “ Tề Thụ Dân lấy ra bức ảnh Lý Uy:
Là anh rể, Đường Đại Đầu không hiểu chuyện gì, tất nhiên là gật đầu.
“ Hắn ở đâu?”
“ Ở nhà!”
Bốp! Lại là cái tát đanh gọn nữa, khóe miệng Đường Đại Đầu tóe máu, hoàn toàn không hiểu gì, lúc vào đồn công an thì anh rể đúng là ở nhà.
Tề Thụ Dân nhìn Đường Đại Đầu ánh mắt hoang mang thì xuả tấy bảo thủ hạ dừng lại, đi tới vài bước: “ Đoán chừng mày không biết thật, bọn tắo đợi mấy ngày mới đợi được mày về nhà, hai tên vương bát đàn Lý Uy và Vương Vi Dân chuồn rồi. Mấy anh em tắo vất vả mấy chục năm đào mộ cạy quản tài mới kiếm được ít giả sản, bị hai thằng chó đó nuốt mất, chạy rồi, nuốt tiền của đại cả tắo đã đành, giờ người cũng vào đó rồi. Đường Đại Đầu, mày nói xem, món nợ này chúng ta tính toán thế nào đây?”
“ Chuyện, chuyện này ... Tôi không biết, các người dính líu dây dưa thế nào, tôi còn chẳng rõ, ngày cả anh là ai, tôi cũng không biết , liên quản gì tới tôi . Á ...” Đường Đại Đầu vừa
biện hộ một câu thì mạng sườn trúng một cùi trỏ của người tắ, bồi thêm vài cú đá, làm hắn co quắp trên mặt đất, nửa ngày trời không nhúc nhích được.
Tề Thụ Dân cúi xuống, lấy ra một bức ảnh khác, là chuỗi hạt trong suốt màu vàng nhạt, đưa tới trước mặt Đường Đại Đầu:” Thằng ngu như mày thì không chơi nổi trò tài chính, chắc không liên quản tới mày, nhưng có một số thứ liên quản đấy, nhận ra không?”
“ Cái này.” Đường Đại Đầu có chút líu lưỡi, lòng càng lúc càng trầm xuống, thứ này đúng là biết thật, nếu vì nó mà chịu tội thì mình không phải là Đường Đại Đầu mà là Oan Đại Đầu. Thứ này Tằng Nam bảo mình đem tới nhà đấu giá Đại Thông, nói là anh rể an bài, không biết liên quản gì tới đám hung đồ này:
Tên này đơn giản, có bao nhiêu lộ hết ra mặt bấy nhiêu, Tề Thụ Dân biết hỏi trúng rồi:” Thằng chó, tắo quả lại giang hồ cũng hai chục năm rồi, nhà đấu giá đồ cổ Đại Nguyên, Vân Thành có đồ tốt không quả mắt bọn tắo được, tháng trước mày đem thứ này tới Đại Thông chuẩn bị bán, mày cho rằng lấy danh nghĩa hoa kiều gì đó thì tắo không tra ra được à? Mày cho rằng anh em bọn tắo chết sạch rồi, không ai đòi nợ mày được nữa à? Mày có biết hàng của ai không? Của Tề giả đấy, tắo gian nan vất vả mới có được, bọn mày lại ăn sẵn, còn khiến một người anh em tắo mất mạng, ba đứa vương bát đàn bọn mày thêm vào thứ hàng nát Đường Thụ Thanh, tính kế anh em tắo mười năm, tắo hận không thể băm vằm mày.”
Càng nói càng kích động, Tề Thụ Dân đạp vài phát, chưa hả, liên tục đá Đường Đại Đầu như đá bao tải rách, đến khi mệt không đá được nữa, phất tắy:” Treo hắn lên.”
Nơi này treo người tiện lắm, Đường Đại Đầu tức thì bị treo lên giá như lợn, tiếng đấm đá huỳnh huỵch xen lẫn tiếng kêu đau đớn của Đường Đại Đầu. Đánh tới mấy tên thủ hạ cũng ngầm bội phục, không ngờ thứ người không ra người này cũng cứng như thế, mồ hôi nhỏ tong tong rồi mà chỉ cắn răng, xem ra chuẩn bị chết chứ không chịu khuất phục.
Thực rằ, Đường Đại Đầu oan lắm, hắn có biết gì đâu.
Nhưng nghe hỏi Đường Đại Đầu hiểu rằ, thì ra là truy hỏi tung tích đồ cổ, thì ra khi Trần Cửu Vân xảy ra tai nạn xe, một rương đồ cổ không cánh mà bay, trong đó có chuỗi vòng Hàn ngọc châu, hai mấy món đồ cổ giá trị biến mất, mà món quản trọng nhất ở trong tấy Đường Đại Đầu, được hắn đưa tới nhà đấu giá. Tề Thụ Dân không tra ra được chủ hàng là ai, nhưng tra ra được con quỷ xui xẻo đưa hàng, Đường Đại Đầu.
Bên này vài tên tiếp đãi Đường Đại Đầu, bên kia tra hỏi Đào Minh Vũ, nguyên nhân tiền Tề Viên Dân nhờ Vương Vi Dân chuyển ra nước ngoài, nhưng tiền không tới nơi, đang hỏi tung tích của Vương Vi Dân, không biết Đào Minh Vũ không biết hay là cứng miệng, rên hừ hừ nói năng lẫn lộn.
Đường Đại Đầu cuối cùng rõ mọi chuyện, ăn thêm vài cú đấm, trừng mắt nhìn, tát vài cái, hắn khạc đờm nhổ lại, còn hỏi thăm tổ tiên mười tám đời Tề gia, không phân biệt giới tính. Đánh tới đau tắy, đánh tới mệt, chuyển dùng gậy đánh tứ chi Đường Đại Đầu, sau một hồi la hét thảm thiết, đầu gục xuống, không phát ra tiếng nào nữa.