Chương 208: Không chịu khuất phục. (2)
“ 01, 01, 02 báo cáo, 00 về nhà thay quần áo, mọi việc bình thường.”
“ 01, 01, 03 báo cáo, 00 tới văn phòng luật sư, đã 20 phút rồi, không phát hiện điều gì khác thường ...”
“ 02 báo cáo, 00 đã tới sảnh doanh nghiệp cty di động.”
“ 03 báo cáo, 00 lên cục công an thành phố.”
Liên tục thông báo quỹ tích hành động quả vô tuyến về phòng hội nghị tổng hợp của chi đội, thông tấn viên đeo tai nghe điều chỉnh âm tần để chất lượng âm thanh báo cáo càng rõ ràng, trên sơ đồ GPRS, mấy chấm đỏ hoặc di chuyển, hoặc ngừng, hiển thị vị trí từng đội.
Ngũ Thần Quảng cùng chủ nhiệm Hạ từ trên tỉnh xuống, ông ta đã an nhàn hai tháng, giờ lại có một tin tức làm thần kinh kích động, không khỏi khẩn trương, có điều hoài nghi hành động này: “ Chi đội trưởng Ngũ, có dụ nổi chúng không, sao không có động tĩnh gì?”
“ Còn sớm lắm, khả năng mất một hai ngày, có khi là cả tuần, đám người đó trơn như trạch, chúng ta kiên nhẫn chờ đợi thôi.”
“ Vậy nếu chúng không tới thì sao, chúng ta mất công à?”
“ Tỉ lệ bắt giữ chưa tới 50%, dùng mồi nhử thì tỉ lệ càng thấp, có điều không thử sao mà biết? Thế này đi, chủ nhiệm Hạ là lãnh đạo tỉnh, anh không cần trực ở đây, rảnh rỗi tới chỉ đạo là được.”
“ Chê tôi vướng chân à?”
“ Xem anh nói kìa.”
Trong phòng hội nghị thi thoảng lại có báo cáo, ai có kinh nghiệm đều biết một cuộc chờ đợi mệt mỏi dài dằng dặc sắp bắt đầu, mà nhiều khi loại chờ đợi này kết thúc bằng kết cục uổng công vô ích. Ngũ Thần Quảng nhìn chấm đỏ đại biểu cho Giản Phàm di chuyển, lòng chất đầy lo lắng, Tần Cao Phong báo cáo tình trạng tư tưởng của Giản Phàm rất ổn định, thích hợp chấp hành mệnh lệnh, Trần Thập Toàn cũng báo cáo, Giản Phàm tâm tình vui vẻ, tất cả bình thường.
Chính vì mọi chuyện bình thường cho nên Ngũ Thần Quảng mới thấy bất thường.
Ông ta biết, không dễ dàng khiến Giản Phàm đi vào khuôn khổ, thằng nhóc đó là con ngựa bất kham, không, là con sói cứng đầu mới đúng, y chịu khuất phục à, đó là chuyện không thể nào, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào tốt hơn.
Nhiệm vụ của Giản Phàm rất đơn giản, đến giờ thì đi làm, hết giờ thì về nhà, chỉ có điều là về biệt thự ở Thủy Vực Kim Ngạn, y không biết chi đội còn chủ huy công ty chuyển nhà mang hai xe đồ giả dụng tới, từ đêm nay nơi đó không chỉ có một người ở.
Chiều về nhà một chuyến, ăn mặc thật chỉnh chu, áo vest giày da, tới văn phòng luật sư, nhận giấy sở hữu trong ánh mắt của mọi người, cho dù không phải là thực sự của mình, Giản Phàm vẫn vui vẻ. Rời văn phòng luật sư lại lên cục công an, người theo dõi không biết y làm gì, rất lâu sau có một nữ cảnh sát tiễn Giản Phàm ra xe, té ra tên này còn tranh thủ đi tán gái.
Rời cục công an thành phố thì đã hơn 5 giờ, Giản Phàm lái xe tới đường Kiến Thiết, Trần Thập Toàn bị y lôi đi lôi lại cả chiều, bực mình gọi điện thoại: “ Cậu làm cái gì đấy hả? Thấy chúng tôi rảnh rỗi quá à?”
Không ngờ uy phong sư phụ không hiệu quả, đệ tử còn trêu: “ Sư phụ, con mồi không sốt ruột, chú sốt ruột cái gì, hay là chú muốn thay tôi?”
Một câu làm Trần Thập Toàn im luôn, Tiêu Thành Cương vừa cười khùng khục liền bị ăn một cái tát.
Đường Kiến Thiết, xe dừng lại, nhìn thấy kiến trúc ba tầng, treo biển "Đấu giá Đại Thông".
Giản Phàm nghe tới nơi này rồi, lên mạng tra thông tin càng tặc lưỡi, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông tổ chức bốn cuộc đấu giá lớn, đôi khi đeo danh nghĩa là từ thiện hoặc là ủng hộ thiên tắi, bảy món đồ cổ Lý Uy ký gửi lấy dánh nghĩa của mình ngang nhiên được đưa lên một chuyên mục trên trang web.
Giản Phàm lẩm bẩm chửi gì đó, nhìn quảnh quất, tà môn thật, không thấy hai cái xe bảo vệ đâu, vừa nhìn một cái liền có điện thoại tới giáo huấn: "Làm gì thì làm nấy, coi chúng
tôi như không tồn tại.
Mắt láo liên một lúc xác định được rồi, cách đó 50 mét có nửa cái xe nhô ra sau thùng rác, còn xe kia ở hướng ngược lại, đỗ dưới đường, có vẻ vờ bị sự cố.
Làm cái nghề này đôi khi lén lén lút lút như làm trộm vậy, rất là buồn cười, Giản Phàm mỉm cười đi vào nhà đấu giá, hai em gái tiếp tân cười còn rạng rỡ hơn cả y, đồng loạt gập người chào: “ Chào anh, hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi có giúp được gì anh không?”
Chà, ân cần thật đấy, phải thôi, người tới đây bất kể là để bán hay là để mua thì đều là đại giả lắm tiền nhiều của mà, Giản Phàm thoải mái tăm tia hai em gái tươi non mơn mởn, mắt sỗ sàng lướt quả vị trí mẫn cảm: “ Tôi là Giản Phàm, tìm giám đốc của các cô, tên là gì nhỉ, Hách Thông Đạt phải không?”
“ Xin hỏi anh có hẹn không ạ? “ Cô tiếp tân có lúm đồng tiền xinh xinh hỏi:
“ Tôi không cần hẹn, ông ta gặp tôi mới cần hẹn.” Giản Phàm hôm nay đóng vai đại giả một lần, trả lời hết sức ngông nghênh:
Cô tiếp tân khó xử, cười duyên:” Thưa anh, không có hẹn trước, chúng tôi không thể quấy rầy giám đốc Hách.”
“ Thế à? Cô không quấy rầy thì khi bị đuổi việc đừng trách tôi.” Giản Phàm ghé tới quầy trêu ghẹo: “ Này em gái, chúng ta đánh cược nhé, cô thông báo tên tôi cho giám đốc Hách, ông ấy sợ hết hồn xuống ngay, tin không ... Hai cô thắng, tôi mời các cô đi ăn cơm, nếu tôi thắng, hai cô ăn cơm với tôi, thế nào?”
Cái trò bắt chuyện cũ rích rồi, hai cô gái rất trẻ, nhưng xem ra tuổi tâm lý không trẻ, vẫn cười tủm tỉm không phiền, vả lại anh chàng điển trai như thế tán tỉnh, ai phản cảm cho được? Một cô gái rút điện thoại, nói vài tiếng, sau đó mời Giản Phàm đợi một chút, ánh mắt ngạc nhiên nhìn y, tựa hồ muốn tìm manh mối xuất thân của soái ca.
Đợi khi giám đốc Hách béo tròn xuống, chàng trai chưa từng gặp đã cùng hai cô gái trò chuyện sôi nổi, chẳng rõ nói gì mà hai cô gái má đỏ như hoa đào, vừa cười vừa tỏ vẻ xấu hổ, không để ý nam nhân đã nửa người bò nhoài ra quầy, mặt dí sát gần ngực mình rồi.
Giám đốc vừa tới, hai cô gái vội thu lại nụ cười, còn giám đốc Hách không trách mắng, cười càng tươi, chắp tấy nói: “ Luật sư Cảnh đã gọi điện tới, tôi cứ đợi mãi, không ngờ anh Giản lại trẻ như vậy.”
Giản Phàm xưa nay mặt dày mà chơi cũng điên, người ta nhiện tình, y càng thuận thang mà leo, khoác vai giám đốc Hách, quảy sang hai em gái mà y đã hỏi được tên tuổi: “ Anh Tử, Tiểu Mỹ, thấy chứ, các cô thùa rồi nhé, phải ăn cơm với tôi đấy ... Rảnh rồi để giám đốc Hách mời chúng tắ.”
-“ Anh Giản chẳng những có nhãn quảng nhìn đồ cổ, nhìn nữ nhân càng chuẩn, hai cô ấy vừa mới tới làm ... Nếu không tôi mai mối cho?” Hách Thông Đạt cười ha hả, làm cái nghề này quen thấy người như vậy rồi, vì sao tiếp tân hay thay mới, là vì kiếm được vị đại giả thế này bao, sau đó nghỉ việc:
Tới thẳng văn phòng giám đốc, nữ thư ký rót trà mời Giản Phàm ngồi vắt chân trên ghế sô pha, người còn cách một quãng mà mùi nước hoa đã ngào ngạt, váy công sở, áo sơ mi trắng cộc tắy, cúc áo hờ hững thấp thoáng thấy áo lót đen, rất trẻ chừng mới ra trường thôi, hai cái má vẫn còn bầu bầu trẻ con, xinh xắn đáng yêu, làm người ta kích động muốn cắn một cái.
Mẹ nó, mỹ nữ vốn là thứ tài nguyên hiếm, nhưng khi đạt tới cấp bậc nhất định rồi lại là thứ thừa mứa trước mắt, tùy ý vươn tấy ra là có.