Chương 207: Không chịu khuất phục.(1)
Tần Cao Phòng càng khó xử, còn khó hơn cả nếu Giản Phàm đùng đùng nổi giận, hoặc như trước kia tìm đủ cách trốn tránh, cân nhắc rất lâu mới giải thích: “ .... Kỳ thực chuyện này không thể trách chi đội trưởng, Lý Uy đã bố trí tất cả từ tháng 12 năm ngoái, sau vụ bắt giữ đồ cổ ngày 26 tháng 12, thấy lá gan của cậu đủ tiếp nhận mới dám giao chuyện này cho cậu ... Theo Tằng Nam nói, tính toán ban đầu của Lý Uy là từng bước di chuyển tài chính của Vương Vi Dân rồi mới ra tắy, cuối cùng để anh em Tề giả mất trắng, nhưng chưa làm được thì cậu đã moi ra vụ án ngân hàng rồi, khiến toàn bộ tài chính của Tề Viên Dân và tài khoản ngâm của Vương Vi Dân bị đóng băng. Lý Uy vội vã bỏ chạy, để lại toàn bộ đống hỗn loạn cho cậu. Chi đội trưởng sau khi biết chuyện từ Tằng Nam, đành tương kế tựu kế ..”
“ Đội trưởng, tôi không trách ai cả, cá đớp mồi phải kiểm điểm vì sao mình mắc câu chứ không nên trách ai .. Ha ha ha, tôi còn
tưởng nhân phẩm bộc phát vớ được khoản tiền lớn cơ ... Vậy Lý Uy đâu? Ông ta đóng vai trò gì trong chuyện này? “ Giản Phàm cố gắng thu thập lại tâm tình, quả một đêm xảy ra nhiều biến cố như vậy, muốn trấn tĩnh là không dễ:
Tần Cao Phong nghe thấy cái tên đó chỉ biết cười khổ: “ Còn vai trò gì nữa, ông ta tham giả rửa tiền, không, phải nói là ông ta thao túng toàn bộ việc rửa tiền này, mục đích là chiếm đoạt hết tài sản của anh em họ Tề. Tôi đoán trong quá trình đó Lý Uy phát hiện manh mối buôn lậu cổ vật, nhưng toàn bộ tiền tới từ Vương Vi Dân, theo như điều tra sơ bộ của chi đội điều tra kinh tế, xác định tiền mà Tề Nguyệt Các chuyển đi lên tới 120 triệu, toàn bộ trong tấy Vương Vi Dân, không biết bao nhiêu bị đóng băng, bao nhiêu bị lấy ... Dù sao anh em họ Tề không thu được gì. Còn Lý Uy thì nợ tới 130 triệu của Hâm Long.”
“ Đen ăn đen, ông ta ăn cả của Vương Vi Dân và anh em họ Tề, ăn sạch, lừa tất cả mọi người rồi ung dung rút ra ngoài, đúng là phong cách của Lý Uy. “ Giản Phàm ngày từ đầu đã nghi Lý Uy là kẻ thao túng tất cả, về sau bị mấy câu chuyện cảm động của ông ta đánh lừa dần dần bỏ suy nghĩ này, cuối cùng quảnh đi quẩn lại vẫn là ông ta thao túng toàn bộ cuộc chơi:
Tần Cao Phong bổ xung:” Không chỉ thế đâu, ông ta lấy cổ phần ở Thịnh Đường thế chấp, vay ngân hàng 4200 vạn, số tiền này không trả nổi rồi, hại thảm Đường Thụ Thanh, để lại cho ngân hàng khoản nợ xấu. Nếu ông ta thực sự đã xuất cảnh thì trong cuộc so tài này, ông ta là người thắng duy nhất, toàn bộ những kẻ chúng ta bắt đều bị ông ta làm trắng tắy. Vị tiền bối này của chúng ta .. thực sự tôi không còn gì để nói.”
Giản Phàm chửi thầm trong lòng, tâm kế tới mức này làm người ta bất lực, chẳng trách người ta từng đánh giá Ngũ Thần Quảng là tài hèn chí lớn, đúng là tài quá hèn, bị người ta dắt mũi từ đầu tới cuối. Ngũ Thuần Quảng cứ tưởng kế hoạch của mình, thực ra là Lý Uy đã an bài không thể không theo, cả thiên hạ bị xỏ mũi, mình giận cái chó gì, Giản Phàm bật cười: “ Đội trưởng, giờ nói những lời này có tác dụng gì, Lý Uy không phải hoảng sợ bỏ trốn, mà người ta an bài thỏa đáng, ung dung vơ khoản tiền lớn rồi đi, thuận tiện luồn vài sợ dây dắt mũi chúng ta giải quyết vấn đề sót lại, giờ tôi mới biết té ra chi đội trưởng của chúng ta họ Lý chứ không phải họ Ngũ.”
“ Ha ha ha, họ gì cũng không quản trọng, không ai ép cậu đâu nhé.” Tần Cao Phong đứng dậy:
Giản Phàm đứng dậy dọn dẹp hồ sơ rồi rời văn phòng:” Đội trưởng, anh đừng tự lừa mình lừa người nữa, nhà đấu giá Đại Thông, văn phòng luật sư, lại thêm vào đống người Thịnh Đường đều biết tôi là ai, dù chi đội trưởng không giở trò thì Tề Thụ Dân cũng nghe ngóng rằ, nhà tôi ở đó, tôi chạy được sao?”
“ Có mười mấy xạ thủ trình độ không thuả kém cậu mai phục ở cửa nhà cậu và xung quảnh cậu, bọn chúng mà dám lộ diện là đừng hòng thoát. Vốn hôm nay định cùng cậu thương lượng, không ngờ cậu đoán ra trước ... Này, đi đâu thế?” Tần Cao Phong đuổi theo hỏi:
Giản Phàm vừa đi vừa nói: “ Đừng giải thích nữa, tôi phục tùng mệnh lệnh, các anh càng bôi càng đen thôi ... Tôi nghỉ ngơi một lúc, trong một ngày từ trắng tấy thành phù ông, từ phú ông lại về trắng tắy, anh phải để tôi thích ứng chứ, chuyện này ai mà chịu nổi, cả đêm tôi không ngủ rồi. Chỉ là, sao lại là tôi? Chẳng lẽ vị tôi hay gây họa, thường xuyên mắc sai lầm?”
“ Hoàn toàn ngược lại, vì cậu là người luôn tác động phát triển của vụ án, vì cậu luôn đúng.” Tần Cao Phong tán thưởng: “ Giản Phàm, cậu thực sự là một kỳ tài.”
“ Cám ơn, kỳ thực xưa nay tôi luôn cho rằng mình làm đúng đấy. “ Giản Phàm cười dài, đi tới phòng nghỉ ngơi ở tầng 3:
Không bao lâu sau một chiếc xe thương vụ biển phổ thông chợ bảy tám người thường phục rời chi đội, nhóm đầu tiên tới tiểu khu Bình An.
Lại thêm một tiếng nữa, Lục Kiên Định dẫn mười mấy thành viên tổ trọng án, chia làm ba nhóm tới tiểu khu Thủy Vực Kim Ngạn, ở trên xe một đám cảnh sát có bề ngoài không gây chú ý kiểm tra súng, hồng tâm của bảng chỉ đường đánh dấu "B18".
Chi đội đặc cảnh nhận được lệnh động viên khẩn cấp, không có nhiệm vụ chính thức, rút ra một phân đội, súng rời kho, người lên xe, chỉ đợi mệnh lệnh lên đường.
Tấm lưới lới lấy đội trọng án làm hạch tâm đã giăng rằ, tin tức khống chế trong phạm vi hẹp, chưa tới thời khắc cuối cùng, cảnh sát ngoại vi căn bản không biết mục tiêu là ai.
Gươm đã rút, cung đã giương, đội trọng án im phăng phắc vắng bóng người.
Khi Giản Phàm ngáp một tiếng thức dậy thì đã là xế chiều rồi, lim dim dụi mắt đi vào phòng vệ sinh, vặn nước rào rào rửa mặt một phen, sau đó ngáp ngắn ngáp dài đi rằ, nhìn cái đầu hói láng bóng của Trần Thập Toàn ở hành lang, hỏi: “ Chú Trần, chú giám thị tôi đấy à? Sợ tôi bỏ chạy sao?”
“ Là bảo vệ cậu ... Cái thằng nhãi này, khẩu súng trong tấy tôi từng đi làm cảnh vệ cho thủ trưởng TW tới thăm Đại Nguyên đấy, quy cách của cậu cao lắm rồi ... yên tâm, tôi sẽ ở trong tầm mắt của cậu, kẻ nào dám đụng tới, tôi bắn bể sọ ... Mặc vào đi.” Trần Thập Toàn đưa tới một bộ áo chống đạn của đội trọng án khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ:
Giản Phàm thuận tấy nhận lấy mặc vào, nói đùa: “ Chú Trần, chú nhìn cho rõ đấy nhé, chú già rồi mắt mờ tấy chậm, đừng bắn nhầm tôi.”
“ A cái thằng nhãi ranh này.” Trần Thập Toàn co chân đá thì Giản Phàm đã cười dài chạy mất:
Chẳng bao lâu sau ăn mặc chỉnh tề xuống lâu, vừa nhìn cái xe ngoài cửa, Giản Phàm bật cười, một chiếc xe Santana già tới rụng răng, một chiếc xe Kim Bôi rách nát, kẹp giữa là chiếc xe 213 của mình. Ba cái xe rất bình thường, đi tới đâu cũng chẳng ai chú ý, trên xe đều có ba bốn người mình không nhận rằ. Trần Thập Toàn kéo Giản Phàm vào chiếc 213 dặn dò một phen, như phải giữ cảnh giác ra sao, phát tìn hiệu cầu cứu thế nào, làm sao giữ liên hệ với đội bảo hộ, Giản Phàm nghe mà bực mình, đuổi ông ta xuống xe, nói có việc rồi đi trước.
Tổ này phụ trách bảo hộ, hai cỗ xe thong thả bám theo.